Tấm gương đồng này cũng không soi rõ lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét trên khuôn mặt.
Vết sẹo trên mặt nàng thật sự đã mờ đi.
Phần sẹo lồi đã biến mất từ lâu, bây giờ chỗ đó đang lên da non màu hồng nhạt, trông cũng không quá đáng sợ.
Tống Anh nghĩ, không biết chuyện này có liên quan đến việc nàng ăn rau được tưới bằng linh thủy mỗi ngày hay không.
Tóm lại, đây là chuyện tốt. Làm gì có nữ tử nào không thích cái đẹp chứ, cho dù là nàng cũng hy vọng dung mạo của mình không đến mức dọa người khác sợ hãi.
Dù sao lúc ra ngoài phải mang mũ có rèm cũng khá phiền toái.
Mấy lời Tiểu Diêu thị vừa nói khiến Tống Anh cảm thấy rất tự tin.
Nàng đi gặp Nguyễn thị.
Nguyễn thị được nàng cho dầu gội thì lập tức gội đầu ngay, sau khi gội xong liên tục vuốt tóc, yêu thích không thôi: “Nha đầu nhà ta đúng là giỏi giang. Thứ con cho nương quả thực rất tốt, ngửi mùi cũng thơm, chỉ là... con cho ta hơi nhiều, lát nữa nhớ mang về một ít. Không phải con nói phải dùng cái này để kiếm tiền sao?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play