Nhưng đã nghĩ tới thôn Hạnh Hoa thì không tự chủ được mà nghĩ đến “vợ đẹp con ngoan” mà Hoắc Tứ Tượng nói, không khỏi cảm thấy hoang đường.
Mà giờ phút này, Tống Anh hoang đường đang lừa nhân sâm tinh như sói xám lừa cô bé quàng khăn đỏ.
“Hà thủ ô... không tính là người nhà của ngươi đúng không? Giúp nương vào rừng bắt một ít mang về... Phi, nương nói nhầm, là đào về... Những cây đã sinh ra linh trí hoặc đã có linh đài thì ta không cần. Có được không?” Tống Anh cười tủm tỉm.
Trong lòng Tống Anh khá hoảng loạn, sợ mình phạm vào điều kiêng kị.
Dù sao đây cũng là nhi tử nhà mình, phải đảm bảo tâm lý của nhi tử được ổn định.
“Chỉ cần hà thủ ô thôi sao? Con có thể tìm được rất nhiều thứ. Nương, thứ này đáng tiền hả? Muốn bán sao?” Nhân sâm tinh không hề quan tâm, nói.
Tống Anh cong môi cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nghe nhân sâm tinh nói xong, giờ phút này, nàng như phát hiện ra con đường làm giàu.
Sao trước đây lại không nghĩ tới chứ?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT