Nhưng Tiêu thị cũng không phải người ăn chay, sợ chỗ tốt đều bị Đại Diêu thị chiếm hết, lập tức tươi cười ân cần hơn cả Đại Diêu thị: “Ta khâu cho ngươi hai đôi giày. Nhà ta nhiều tiểu tử nên ta rất rành việc khâu giày cho tiểu hài tử. Sau này ngươi cứ mang vải tới... giày của nhi tử ngươi ta lo hết!”
Chỉ cần đưa vải, làm bao nhiêu đôi cũng không thành vấn đề.
Dù sao thì bà ta đã quen keo kiệt, thật sự không thể nói ra câu cho không.
Tống Anh nhướng mày, không xem lời này là thật.
Những thân thích này của nàng đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, lúc này bởi vì khung cảnh ấm áp nên mới sinh lòng đồng cảm, nhưng nói không chừng không bao lâu sau sẽ thay đổi.
Đơn giản là không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn.
Chấp nhận mà sống thôi!
Nhưng hai vị này đã tỏ thái độ, Tống Đạt và Tống Võ cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, hiển nhiên, địa vị của Tống Anh lúc này còn cao hơn phu tử một chút.
Ngày hôm sau, Tống gia lại bắt đầu hái hoa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play