Khi Tần Thời Luật rời đi, Đường Dục vẫn ổn, mới vài tiếng đã bị bệnh, Tần Thời Luật vội vã về nhà và gọi bác sĩ gia đình.
Đường Dục không kìm được, một tiếng nôn mấy lần, sắp nôn cả dạy dày ra luôn rồi.
Tần Thời Luật ôm lấy cậu, đưa tay vuốt dọc lưng cậu, bác sĩ vốn muốn nói như thế này không khám được, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tần Thời Luật, bác sĩ không dám nói gì thêm.
"Do lao lực quá độ, còn phát sốt, nghỉ ngơi rồi uống thuốc hạ sốt, mấy hôm nay không thể quá kịch liệt."
Sau khi đồng ý hôn nhân đồng tính, bác sĩ đã quen với những việc này từ lâu, nói ra không hề có áp lực, nhưng điều bác sĩ không biết là lý do của lao lực quá độ và quá phát sốt như nhau.
Đúng là hoang đường.
Có người có làm chuyện đó cho đến mức lao lực quá độ, dẫn đến nôn mửa.
Tần Thời Luật không ngờ rằng Đường Dục sẽ thành ra như vậy đêm qua anh làm lâu hơn một chút, nhưng không quá tàn nhẫn, anh ta sợ cậu sẽ bị thương, kết quả là...lao lực quá độ?
Đường Dục mặc kệ xấu hổ, cậu chỉ biết giờ khó giữ mạng, cậu nhìn Tần Thời Luật, lật người lăn khỏi người Tần Thời Luật.
Sau khi bác sĩ rời đi, Đường Dục quấn chăn ngồi ở trên giường, nôn mấy lần, sắc mặt tái nhợt, kinh hãi nói: "Em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng mình có thai."
Tần Thời Luật suýt nữa sợ chết khiếp vì cậu: "Coi em kìa, muốn tạo kỳ tích cho nhân loại à?"
Tần Thời Luật sờ trán: "Còn muốn nôn không?"
Đường Dục lắc đầu: "Tạm thời không muốn."
Tần Thời Luật thở dài: "Sao em yếu ớt như vậy?"
Tay Tần Thời Luật lạnh toát, Đường Dục xoa tay của anh: "Anh mới luôn yếu ớt."
Đường Vĩ Hoành lại gọi thêm một lần, lần này do Tần Thời Luật đã bắt máy, Tần Thời Luật không nói với ông ta về bệnh của Đường Dục, mà nói rằng cậu nghe điện của ông ta xong thì bị nôn.
Đường Vĩ Hoành: "..."
Mình đã nói gì mà khiến Đường Dục ghê tởm đến vậy?
Tần Thời Luật không quan tâm ông ta nghĩ gì, dù sao khi nói đến cách khiến người khác ghê tởm, phải kể đến Đường Vĩ Hoành.
Nửa tiếng sau, điện thoại của Tần Thời Luật không ngừng kêu lên, sau khi nghe điện thoại anh quay đầu lại thấy Đường Dục nằm ở trên giường nhìn mình.
Đã đồng ý ở lại nhà với cậu nhưng Lê Thành lại thúc giục liên tục: "Anh ra ngoài một lúc, sẽ về ngay."
Đường Dục trầm ngâm nói: "Công việc quan trọng, anh mau đi đi."
Mau đi kiếm tiền, tôi nghèo lắm rồi.
Đường Dục lo gần chết, tại sao anh chẳng bao giờ làm tốt công việc của mình.
Tần Thời Luật hôn lên trán anh: "Ngoan, nếu thấy chán thì mời bạn tới chơi."
Đường Dục gật đầu: "Được."
Tần Thời Luật vừa đi ra ngoài, điện thoại di động của Đường Dục vang lên.
Trong điện thoại, giọng nói vui vẻ của Lý Hy Nhã truyền đến: "Đường Dục, ra ngoài đi. Hôm nay Cát Phi nghỉ, tôi vừa rủ cô ấy đi ăn tối. Đừng nói chị đây xấu tính, có gì tốt đều chia cho cậu."
Đường Dục thốt lên một tiếng "ah" đầy ghen tị.
Lý Hy Nhã nghe giọng cậu hơi khàn khàn: "Sao vậy, giọng cậu là lạ?"
Đường Dục tiếc nuối nói: "Tôi bị bệnh, không thể ra ngoài ăn cơm với hai người."
"Bị bệnh?" Lý Tây Nhã hỏi: "Hôm qua vẫn khỏe mà? Tại sao lại bị bệnh?"
Đường Dục thành thật nói: "Tôi nôn khan, phát sốt, bác sĩ nói do tôi lao lực quá độ."
"..." Người nói chuyện như có hiệu ứng làm chậm của phim hoạt có thể lao lực quá độ?
Dù cơm Lý Hy Nhã ăn cùng nhiều hơn Đường Dục vài năm, cô tính toán một lúc, rồi thử hỏi: "Do chồng cậu uống canh rùa xong phát điên à?"
Theo lời bác sĩ, Tần Thời Luật đúng là nguyên nhân khiến cậu mắc bệnh, nhưng Đường Dục không hiểu: "Có liên quan gì đến canh?"
Lý Hy Nhã tặc lưỡi: "Cậu cứ nói xem có đúng hay không!"
Đường Dục do dự một hồi: "... Cũng có."
Tần Thời Luật thực sự dày vò cậu vì khó chịu vì cậu đã đóng gói canh rùa cho anh.
Lý Hy Nhã không nhịn được cười, nhưng sau khi cười xong, cô lại cảm thấy hơi áy náy với cậu, dù sao hôm qua là cũng do cô nên cậu mới đóng gói canh mang về, coi như là cô ngộ thương Đường Dục.
"Được rồi được rồi, nếu bị thương thì cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ đi hẹn hò với Tiểu Phi. Tên tâm, tôi sẽ gửi ảnh chụp chung cho cậu."
Đường Dục gật đầu "Ừm": "Chụp mấy tấm đơn nữa."
Lý Hy Nhã cảm thấy cậu thật thú vị, bị xử lý tới phát sốt cũng không thành thật: "Không sợ buổi tối tên họ Tần xử lý cậu à?"
Đường Dục không sợ: "Bác sĩ nói, mấy ngày nay không được."
Dù Lý Hy Nhã thoải mái cũng phải câm nín trước sự thẳng thắn của cậu: "... Đúng là cái gì cậu cũng dám nói."
Đường Dục không thèm để ý: "Nhớ gửi ảnh chụp cho tôi, video cũng được."
Tần Thời Luật sợ Đường Dục bị ốm ở nhà sẽ buồn chán nên khi ra ngoài đã gọi điện cho Vương Hành, bảo Vương Hành gọi cháu trai tới chơi với Đường Dục.
Khi Vương Từ đến, anh ấy đã va chạm với một chiếc Chery màu vàng, va chạm không nhẹ, đầu xe bị móp, anh ấy xuống xe định gây sự với bên kia thì phát hiện ra người đang lái xe Chery là Dư Lạc Dương.
Dư Lạc Dương thảo luận về khoản bồi thường, Vương Từ xua tay:
"Bồi thường gì, bảo công ty bảo hiểm trả là được rồi."
Thấy hai người đi cùng nhau, Đường Dục kinh ngạc: "Sao hai người lại đi cùng nhau?"
Vương Từ nói: "Xe của bọn tôi va chạm với nhau ở ngã tư, cả hai chiếc xe đã bị kéo đi rồi nên bọn tôi cùng bắt taxi đến."
Đường Dục: "...Hai người đúng là đoàn kết thân thiện."
Đoàn kết hay không không biết, nhưng chắc chắn thân thiện, Vương Từ coi bạn của Đường Dục như anh em cùng cha khác mẹ, tốt tới chết, tốt như anh em ruột, tránh một ngày bất cẩn lại có thêm ông nội.
Ba người ngồi trên giường trong phòng ngủ, Vương Từ chuyển cái bàn nhỏ trên ngoài ban công vào, Dư Lạc Dương mua đồ ăn vặt và đồ uống, khi thím Trương mang trái cây tới, suýt sợ chết khiếp.
Đây là giường của cậu Tiểu Tần!
Ngồi thì thôi, sao còn dám ăn trên đó?
Những dải dầu mỡ đó là gì? Hình như đã chạm vào tấm trải giường!
"Canh rùa?" Vương Từ cắn miếng cay cay trong miệng: "Canh rùa tráng dương, cậu muốn uống à? Không phải cậu buồn nôn à sao còn thèm uống canh rùa?"
Nghe thấy hai chữ tráng dương, Đường Dục sững sờ.
Chẳng lẽ hôm qua vì uống canh rùa nên Tần Thời Luật mới khiến cậu lao lực quá độ?
Đường Dục tò mò hỏi: "Canh rùa hữu dụng như vậy sao?"
Thứ này nghe có vẻ phạm pháp, không phải hàng lậu à?
Vương Từ không biết tại sao cậu cứ hỏi về canh rùa mãi: "Đã nói vậy rồi, thật ra không có tác dụng gì, không phải anh Vĩ."
Đường Dục lại gặp phải điểm mù kiến thức, anh hỏi: "Anh Vĩ là ai?"
Dư Lạc Dương suýt nhổ vi khuẩn axit lactic ra: "Khụ khụ khụ, anh Vĩ không phải người, là thuốc! À quên, hỏi những vấn đề này làm gì, cậu uống canh rùa rồi à?"
Đường Dục không nói.
Dư Lạc Dương hỏi xong mới nhận ra, cậu ấy nhìn Vương Từ, sau đó hỏi Đường Dục: "Cậu vừa mới nói cậu bị bệnh gì?" ( truyện trên app T𝕪T )
Vương Từ vội vàng trả lời: "Lao lực quá độ."
Dư Lạc Dương: "..."
Vương Từ nhìn Đường Dục, sau đó buột miệng nói: "..Trời má."
Danh tiếng của Tiểu Đường gia đã bị hủy hoại bởi một bát canh rùa, giờ cậu ấy đã biết tại sao Lý Hy Nhã lại có biểu cảm như thế khi chỉ vào bát canh.
Đường Dục thầm nghĩ, đợi Lý Hy Nhã kết hôn, cậu ấy cũng sẽ cho chồng cô uống canh rùa!
…
Đội khảo cổ chính thức xác nhận vị trí của ngôi mộ cổ ở ngoại ô phía tây, Đường Dục biết chuyện trước khi tin tức được công bố, do Vương Tô nói.
Nghe Vương Tô nói để tính toán vị trí ngôi mộ phải mời vài học giả già tham gia nghiên cứu.
Đường Dục thấy hứng thú, cậu hỏi Vương Tô liệu cậu có thể đi xem không.
Vương Tô nói: "Để tôi xem có thể xin giấy phép tạm thời cho cậu hay không, nhưng tôi không có nhiều thời gian chăm sóc cậu."
Đường Dục: "Không cần chăm sóc, tôi sẽ tự lo cho mình, sẽ không gây rắc rối."
Hai ngày sau, chính phủ công khai tin tức về những ngôi mộ cổ ở ngoại ô phía tây, họ sẵn sàng trả giá gấp đôi giá thị trường để mua lại khu vực được suy đoán có chứa ngôi mộ.
Giá cao gấp đôi giá thị trường, là giá mà Tần Thời Luật mua mảnh đất của nhà họ Tiêu, nhưng thứ mà chính phủ mua lại chỉ có phạm vi của ngôi mộ, chính phủ không những không có đủ tiền để mua phần diện tích lớn còn lại, Cục bất động sản còn phê chuẩn quyền phát triển cùng một lúc.
Khi tin này đến tai hai anh em nhà họ Tiêu, cả hai đều chết lặng...
Họ bận rộn mấy tháng nay để làm gì?
Mảnh đất được mua với giá gấp bốn lần được bán lại với giá gấp đôi, kết quả là chính phủ đã trả giá gấp đôi mua một phần nhỏ của mảnh đất.
Trước khi Tiêu Sí Hoành tiêu hóa xong tin tức, Tần Thời Luật đã tung ra tin vùng đất ở vùng ngoại ô phía tây hiện đã nằm trong tay anh.
Tiêu Sí Hoành gần như ngất đi khi nghe điều này.
Tần Thời Luật, lại là Tần Thời Luật!
Từ đầu đến cuối đây là cái bẫy của Tần Thời Luật!
Bẫy đúng là bẫy, nhưng không phải của mình Tần Thời Luật, ngay từ đầu, do Đường Dục khuyên Tiêu Sí Hoành mua mảnh đất với giá gấp bốn, bán giá mảnh đất với giá gấp đôi giá cũng là là chủ ý của Đường Dục.
Đường Dục đã làm tất cả những điều này còn thành công ẩn mình, giấu đi công trạng, Tiêu Sí Hoành đáng thương vẫn không biết mình chịu thiệt do ai.
Ban đầu, Tần Thời Luật quyết định mua lại mảnh đất này hoàn toàn để khiến anh em họ Tiêu khó chịu, gây khó dễ họ, để họ không dành toàn bộ thời gian cho Đường Dục.
Nhưng không ngờ rằng mảnh đất không đáng bao nhiêu tiền, còn có khả năng không thu được lợi nhuận vì lăng mộ, sau một hồi lại sống lại, anh không tốn một đồng đã có thể mua phần còn lại của mảnh đất còn lại ở ngoại ô phía Tây.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Tần Thời Luật không thể tin được.
Đường Dục rốt cuộc là cá Koi từ đâu tới, cậu quá may mắn.
Trong xe, Tần Thời Luật đột nhiên bật cười.
Lê Thành liếc nhìn anh từ kính chiếu hậu.
Tuy Lê Thành có ý kiến với Đường Dục, nhưng phải công nhận rằng Đường Dục khá may mắn, có lẽ cũng không thể gọi là vận may, lần trước chỉ nghe đã biết là tính sau một điểm phần trăm. Chuyện lần này ai biết do Đường Dục tính toán được hay do gì khác.
Nhưng đúng là lợi hại, nhân lúc Cục bất động sản không chịu phê duyệt quyền phát triển mua lại mảnh đất, chỉ cần muộn thêm vài ngày, nhà họ Tiêu sẽ không chịu.
Lê Thành hỏi: "Chủ tịch Tần, ngài định xây dựng một khu vui chơi ở mảnh đất ngoại ô phía tây à?"
Ngay từ đầu Tần Thời Luật không quan tâm mảnh đất này dùng để làm gì, Đường Dục nói cậu muốn có khu vui chơi, vậy xây cho cậu một khu vui chơi, đúng là anh mua mảnh đất này không tốn một đồng, nhưng cho dù phải mất tiền đi nữa chỉ cần Đường Dục muốn, anh vẫn sẽ xây cho cậu một khu vui chơi: "Ừm, em ấy thích."
Lê Thành cảm thấy rằng Tần Thời Luật khắc sâu chuyện cưng vợ vào DNA, dù lóc thịt, chặt xương đi cũng không thể loại bỏ được.
Mảnh đất rộng như vậy, dù xây trung tâm mua sắm hay xây nhà thì đều kiếm bộn tiền nhiều hơn khu vui chơi gấp mấy lần, anh ta nghi ngờ có phải ông chủ không chỉ bị mê hoặc, còn bị làm cho ngu muội, không kiếm cả tiền!
Đường Vĩ Hoành cũng nghe nói rồi, ông ta vừa sốc vừa đau lòng.
Đường Vĩ Hoành thầm nghĩ, tất cả do tên phá của Đường Dục, nếu không phải cậu bênh người ngoài, sao cái lợi tới tay còn mất!
Đường Vĩ Hoành nghi ngờ Tần Thời Luật đã có được thông tin nội bộ từ lâu, nên mới bảo Đường Dục tìm ông ta, nhờ ông ta đứng ra mua đất! Quả nhiên là người đa mưu túc trí, từng chuyện đều nằm trong sự tính toán của anh!
"Thần tính toán" không nhàn nhã như họ, cậu được mẹ chồng là bà Lâm Nghi đưa đi "chơi", cậu đang ngồi trong xe nhìn chằm chằm lối vào của một khu dân cư.
Đường Dục mãi không chịu lên tiếng, Lâm Nghi cũng chưa từng thấy người kiên quyết như vậy, nên trực tiếp cho cậu 5% cổ phần, bảo cậu gọi mình là mẹ!
Đường Dục không trực tiếp gọi, mà hỏi nguyên nhân.
Cho tiền còn không chịu, mặt mũi Lâm Nghi không biết đặt đi đâu: "Cái gì mà tại sao, cậu đã kết hôn với Tần Thời Luật, không phải nên gọi mẹ sao, hay cậu định ly hôn với nó?"
Lời nói của Lâm Nghi thật sự rất khó chịu, Đường Dục lắc đầu: "Không ly hôn."
Lâm Nghi cười khẩy: "Không ly hôn cũng không chịu đổi cách xưng hô, đã kết hôn mấy tháng rồi, cả ngày cứ cô cô cô, y như Tần Thời Luật, không có lễ phép gì cả!"
Lần trước nhận cổ phần của cậu Lâm, nếu lần này không nhận, Đường Dục sợ Lâm Nghi đánh mình nên cậu đành nhận "phí đổi cách xưng hô", nhỏ giọng gọi "Mẹ".
Tiếng gọi này như đánh vào tim Lâm Nghi...
Thử hỏi, ai có thể từ chối tiếng "Mẹ" mềm mại như vậy?
Khi Tần Thời Luật còn nhỏ, anh căn bản không chịu gọi, dù gọi cũng như thể là nợ tiền, sau khi lớn càng không chịu, trước nay Lâm Nghi chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác được cần thiết và bị ỷ lại từ Tần Thời Luật.
Lâm Nghi được Đường Dục gọi mà vui sướng, nhưng vẫn hơi không hài lòng: "Gọi một tiếng thêm nữa."
Đường Dục: "Mẹ."
Lâm Nghi rất giống Tần Thời Luật, bọn họ rất dễ dỗ, chỉ cần nhẹ giọng nói vài câu là có thể khiến bà thoải mái, bà dịu giọng: "Con gọi mẹ là mẹ, sau này phải nghe lời mẹ, con phải hướng về phía mẹ, không thể nhẫn tâm như Tần Thời Luật."
Mặc dù Đường Dục không biết tại sao Lâm Nghi lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng cậu vẫn gật đầu.
Trong xe, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến Đường Dục giật mình, là Tần Thời Luật gọi tới, cậu hỏi Lâm Nghi: "Có thể trả lời không?"
Lâm Nghi cau mày: "Có, nói với nó chúng ta đang đi mua sắm."
"Ồ." Đường Dục tiếp điện thoại: "Tần Thời Luật, em đang đi mua sắm cùng mẹ."
Mỗi lần Tần Thời Luật nghe Đường Dục gọi mẹ mình anh đều cảm thấy hơi ảo diệu, anh cảm giác như người cậu gọi không phải Lâm Nghi, nguyên nhân là do cậu gọi quá hay, khiến anh phải ghen tị.
Mặc dù anh cũng có một cách xưng hô nghe rất hay, nhưng cho đến nay, Đường Dục chỉ gọi anh bằng xưng hô ấy mới có ba lần, ngoại trừ trên giường.
Tần Thời Luật ghen tị, không quan tâm người đó có phải mẹ mình hay không: "Sao bà ấy lại đưa em ra ngoài?"
Lâm Nghi nhìn Đường Dục, ánh mắt chân thật của cậu khiến bà do dự không biết có nên bảo cậu cùng làm chuyện sắp làm hay không.
Lâm Nghi: "Thôi, để Tần Thời Luật đón con đi..."
Xe đi vào khu dân cư, rồi dừng trước căn hộ, một nam một nữ xuống xe, Lâm Nghi vẫn chưa nói xong, sắc mặt đã thay đổi.
Đường Dục nghe thấy tiếng mở cửa, cậu quay đầu lại nhìn thấy Lâm Nghi đã xuống xe: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"
Lâm Nghi làm như không nghe thấy mà sải bước đi về phía người đàn ông.
Tần Thời Luật cảm thấy có gì đó không ổn, Đường Dục nói rằng họ đang mua sắm, nhưng xung quanh không có tạp âm, vừa nãy còn là tiếng mở và đóng cửa.
Tần Thời Luật hỏi: "Em ở đâu?"
Đường Dục do dự cậu vẫn chưa kịp nghĩ ra nên nói dối ra làm sao, Lâm Nghi đột nhiên lao về phía người đàn ông rồi ném túi vào mặt ông ta.
Đường Dục hét lớn: "A! Tần Thời Luật, mẹ anh đánh người rồi!"