Kể từ khi Đường Dục lừa gạt Lê Thành, thì cậu có thêm một nhiệm vụ là mỗi ngày đưa cơm cho Tần Thời Luật.
Tần Thời Luật vì muốn chứng minh với cậu thấy là anh và trợ lý không có cái gì cả, vì vậy mà ngày nào cũng bảo cậu đưa cơm đến công ty cho anh, đồng thời giám sát anh và Lê Thành.
Tự mình kỷ luật thì rất là tự giác, nhưng người lười như Đường Dục, cậu một chút đều không muốn giám sát bọn họ.
Đường Dục giang hai tay hai chân, nằm yên tại chỗ.
Gần đến giữa trưa, Tần Thời Luật gọi điện thoại tới: “Đến đâu rồi?”
Liên tục ba ngày đều đưa cơm đã là cực hạn của cậu rồi, lúc này Đường Dục đang nằm phơi nắng trên ban công vừa mới sửa sang xong, bên cạnh là một bình nước Đại Hồng Bào đã được pha xong, cậu nheo mắt mà uể oải nói: “Hôm nay tôi không đi, anh tự đi mà ăn.”
Cậu thầm nghĩ, không những hôm nay không đi, sau này cũng sẽ không đi.
Không ai có thể sai một người lười biếng mà làm việc được, ngay cả Tần Thời Luật nắm giữ quyền lực sinh sát cũng không được, vì đây cũng là một kiểu hành vi ngược đãi!
Tần Thời Luật nghĩ bản thân đã tìm ra một cách hay có thể dụ cậu đến công ty để ở bên cạnh anh, dù sao tổng giám đốc cũng là người, cũng muốn được phát cơm chó, kết quả người đó chỉ mới đến được ba ngày, chưa hết một tuần nữa, nhưng trong công ty cũng ít người đã gặp qua cậu.
Tần Thời Luật nói: “Lê Thành hôm nay lại đến quấy rối tôi.”
Đường Dục: “...”
Nói dối, anh ta sẽ không đến quấy rối anh.
Đường Dục đã đổ oan cho Lê Thành là chỉ để có thể làm một lần và mãi mãi về sau không cần nữa thôi, nhưng Tần Thời Luật không những không sa thải Lê Thành, mà còn để anh ta tiếp tục làm trợ lý.
Càng đáng sợ hơn là mỗi lần đi đưa cơm cho Tần Thời Luật thì đều bắt gặp ánh mắt ăn thịt người của trợ lý Lê, trái tim nhỏ bé của Đường Dục không chịu nổi, cậu thật sự một chút đều không thể chịu được.
Đường Dục nằm yên không nhúc nhích trên chiếu tatami: “Vậy thì anh nên sa thải anh ta.”
Một người nguy hiểm như vậy không sa thải còn giữ anh ta lại làm gì?
Trong văn phòng, Lê Thành nghe ông chủ vì để dỗ người ta đến đưa cơm cho mình, mà đã ngang nhiên huỷ hoại thanh danh của anh ta, trong giây lát Lê Thành đã nghĩ, hay là nghỉ việc, sống như này thật sự rất khó.
Tần Thời Luật cố gắng khuyên mãi mà Đường Dục cũng không đến, vì vậy mà cúp điện thoại, Tần Thời Luật liếc mắt nhìn Lê Thành đang đứng trước bàn làm việc: “Còn có chuyện gì sao?”
Lê Thành cảm thấy hôm nay anh ta cần phải giải thích một chút mới được, cậu ta là một trai thẳng thuần 24k, bị người khác đổ oan như này thật sự quá khó chịu: “Tần tổng, tôi thật sự không có ý sẽ không an phận với ngài, tôi thề với trời, là Đường Dục cố ý.”
“Tôi biết.” Tần Thời Luật ném văn kiện đã ký cho anh ta: “Bằng không, cậu cho rằng tôi sẽ để cậu tiếp tục ở đây sao?”
Lê Thành: ...Tôi nên cảm ơn sự thiết diện vô tư của anh sao?
Lê Thành cao lớn gần một mét chín đột nhiên cảm thấy ấm ức: “Vậy tại sao ngài còn…”
Tần Thời Luật mỉm cười: “Cậu không cảm thấy em ấy ghen rất thú vị sao?”
Lê Thành: “...” Tôi không cảm thấy như vậy.
Thú vui của gay, tôi không hiểu!
Lê Thành cũng không vì Đường Dục đổ oan mà rút ra một bài học, chưa từng từ bỏ ý định muốn cho Tần Thời Luật nhìn rõ bộ mặt thật của Đường Dục: “Cậu ta là sợ tôi sẽ lấy chuyện lần trước đã thấy cậu ta với Tiêu Sí Hoành ra mà nói với ngài, nên đã lên kế hoạch ra tay trước.”
Những đạo lý đó Tần Thời Luật đều hiểu, nhưng anh đã bị mù quáng bởi dục vọng, bị tiểu yêu tinh ở nhà làm cho mơ hồ tâm trí: “Đã một tháng rồi, cậu có chắc chắn là em ấy ra tay trước không?”
Lúc trước Lê Thành đã đến mách lẻo: “...”
Tần Thời Luật nhắc nhở: “Em ấy đang trả thù cậu, cậu không thấy sao?”
Lê Thành: “...Giờ thì nhìn ra rồi.”
Đường Dục là biết anh ta sẽ đến mách lẻo, cho nên mới nghĩ ra lý do buồn cười như vậy để đổ oan cho anh ta, chiêu này của Đường Dục không hề có bí mật, có lẽ trong phút chốc tùy hứng, thậm chí có chút khoa trương.
Ban đầu Tần Thời Luật cũng không suy nghĩ cẩn thận, còn tưởng Lê Thành thật sự có hứng thú với anh, đã nảy ra ý định cho anh ta đến Châu Phi, sau này anh mới nghĩ ra, là móng vuốt của mèo con Đường Dục lại vươn ra để cào người!
Không đuổi Lê Thành đi như ý muốn của cậu, vì vậy mà Tần Thời Luật định bồi thường cho mèo con: “Nhà ở vịnh phía Nam đã được dọn sạch chưa?”
Ngày hôm sau khi Tần Thời Luật đến nhà cổ đã kêu người đến vịnh phía Nam, anh không chỉ đuổi người tình của Tần Trung ra khỏi vịnh Nam Hải, thậm chí còn kêu người đến thay thế tất cả đồ đạc đã qua sử dụng trong nhà.
Lê Thành không biết vì sao anh đột nhiên nhắc tới chuyện này: “Đều xử lý xong rồi.”
Tần Thời Luật gật đầu: “Chiều nay hẹn luật sư để chuyển quyền sở hữu căn nhà cho Đường Dục.”
Lê Thành: “...” Hết thuốc cứu chữa rồi!
—
Khi Dư Lạc Dương đến tìm Đường Dục thì đúng lúc Đường Dục đang định đi ra ngoài, Dư Lạc Dương đắc ý mà chỉ ra ngoài cửa: “Hôm nay tớ có chạy xe mới đến nè, cậu định đi đâu? Để tớ đưa đi cho.”
Ngoài cổng có dựng một chiếc Chery màu vàng, nhỏ nhắn rất phù hợp chiều cao của Dư Lạc Dương, Đường Dục chưa từng nhìn thấy loại xe này, cậu tò mò hỏi: “Là xe tự chế hả?”
“Đừng trêu chọc tớ nữa!” Du Nhạc Dương lườm xéo cậu: “Cậu có ngồi không?”
Đường Dục mở cửa xe ngồi vào, không gian cũng không nhỏ lắm, nhưng cậu cũng không kén chọn.
Dư Lạc Dương lên xe, hỏi: “Đi đâu?”
Đường Dục: “Đi gặp ông chủ triển lãm tranh, tranh của tớ bán được rồi.”
Dư Lạc Dương kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”
Đường Dục không nghĩ đến sẽ nhanh như vậy, trong điện thoại Tần Nguyên cũng không nói nhiều, chỉ nói bức tranh đã được bán nên bảo cậu mời khách một bữa, lần trước Đường Dục cho cô leo cây, vì vậy đã đồng ý là sau khi bán bức tranh sẽ mời khách.
Vừa hay đang giữa trưa, Tần Nguyên và Đường Dục hẹn gặp nhau ở một nhà hàng, thật trùng hợp là nhà hàng này lại ở gần công ty của Tần Thời Luật.
Lúc Đường Dục xuống xe thì liếc mắt về phía công ty, sau đó vội vàng đi vào nhà hàng, sợ Tần Thời Luật từ tầng trên cao nhìn thấy cậu mà bảo cậu đi đưa cơm.
Lúc Tần Nguyên tới thì gặp phải Tần Thời Luật ở cửa nhà hàng vì không có ai đưa cơm cho chỉ có thể tự ra ngoài ăn, Tần Nguyên thở dài: “Đếm ăn một mình?”
Tần Thời Luật không ngờ lại gặp cô ở đây: “Cô cũng ăn một mình sao?”
Tần Thời Luật vừa định rủ ăn chung, thì thấy cô nở nụ cười sáng lạn: “Cô không có đến ăn một mình, cô có hẹn với cậu bé mà cô nói với cháu lần trước ấy.”
Tần Thời Luật nhướng mày: “Gặp thường xuyên như vậy, chắc không phải là dượng tương lai của cháu đấy chứ?”
Trước kia Tần Nguyên luôn phủ nhận, nhưng lần này lại không: “Cháu đừng nói vậy, giờ cô ngày càng thích cậu ấy, nếu cậu ấy bằng lòng, thì làm dượng của cháu cũng không phải là không thể.”
Tần Thời Luật nhướng mày mang theo vài phần ý vị sâu xa: “Thật sao?”
Tần Nguyên biết anh muốn hỏi gì: “Là thật thì sao?”
Tần Thời Luật gật đầu: “Nếu để ông cụ nghe thấy, có thể lập tức ném nạng mà đi nhảy hiphop!”
Tần Nguyên: “Cút!”
Nhiều năm như vậy, Tần Nguyên vẫn không chịu buông tay, Tần Thời Luật nghĩ rằng cô định sẽ đối đầu với Vương Hành cho đến cuối đời.
Tần Thời Luật trở nên hơi tò mò: “E là cháu phải đi gặp người đó rồi.”
Tần Nguyên từ chối anh: “Thôi đi, cháu nên về tìm Tiểu Xán Lạn của cháu đi, nhỡ đâu cháu thích người ta thì sao, mà cháu lại không muốn ly hôn.”
Tần Thời Luật thấy cô bảo vệ thức ăn: “Sợ cháu cướp người với cô sao?”
Tần Nguyên nói đùa: “Tất nhiên là phải sợ chứ, cháu muốn tiền có tiền, muốn ngoại hình có ngoại hình, quan trọng là, cháu có chưa từng nghe nói đàn ông mà đã kết hôn thì càng khiến người ta khao khát à? Cháu nên tránh xa cậu ấy một chút, nhỡ đâu người ta thích cháu, nhưng cháu lại không muốn ly hôn, thì đúng là tạo nghiệp mà!”
Tần Thời Luật cũng chỉ là ngoài miệng nói như vậy, lại hiếm khi thấy Tần Nguyên thích một ai đến vậy, do đó anh không có ý định làm bóng đèn.
Tần Nguyên được người phục vụ dẫn vào phòng riêng, thì thấy Đường Dục đã ở trong phòng, còn có Dư Lạc Dương ngồi ở bên cạnh.
Dư Lạc Dương lên tiếng chào hỏi: “Chào bà chủ Tần.”
Tần Nguyên cười khẩy trong lòng, Tần Thời Luật còn nói không muốn làm bóng đèn, nhưng kết quả thì lại có một bóng đèn sáng như vậy ngồi ở chỗ này, nếu sớm biết vậy đã dẫn anh đến.
Đặt món ăn xong, Tần Nguyên đưa cho Đường Dục một tấm thẻ: “Đây là tiền bán tranh, cao hơn giá của cậu đưa ra hai trăm vạn.”
Tần Nguyên nhìn Đường Dục như nhìn bảo vật hiếm có gì, Dư Lạc Dương mới gặp cô một lần, tuy rằng lần đó thái độ lạnh lùng, nhưng tuyệt đối cũng không phải kiểu dáng vẻ yêu thích không muốn buông bỏ này.
Dư Lạc Dương kinh ngạc hỏi Đường Dục: “Hai trăm vạn? Cậu vẽ cái gì mà bán với giá cao như vậy?”
Tần Nguyên nói: “Không phải hai trăm vạn, mà là hơn hai trăm vạn, tổng cộng một ngàn vạn.”
Dư Lạc Dương: “!!!”
Dư Lạc Dương kinh ngạc nhìn Đường Dục.
Đường Dục không bị con số một ngàn vạn này ảnh hưởng, nhìn Tần Nguyên nói: “Theo thỏa thuận trước đó, tôi chỉ cần tám trăm vạn, thừa ra sẽ là của cô.”
Tần Nguyên cũng không khách sáo với cậu: “Yên tâm, tôi đã thu ‘Phí vào cửa’ rồi, tranh của cậu treo ở chỗ tôi ba ngày, cũng không phải vì không được bán, mà là vì có quá nhiều người muốn mua, do cũng không biết phải bán cho ai, cuối cùng là phải bán đấu giá, mà bán với giá hai nghìn vạn, mà tôi cũng đã trừ một nửa.”
Phí vào cửa một nghìn vạn, đúng là thu phí không khách sáo, nhưng Đường Dục không thèm để ý, trước đó cậu từng nói, tiền thừa sẽ cho cô.
Dư Lạc Dương: “... Hức.”
Hai, hai nghìn vạn???
Dư Lạc Dương không thể tin nhìn Đường Dục— Đây là Đường Dục, nếu cậu không lãng phí tiền đã tốt lắm rồi, thì sao có thể?!
Tần Nguyên nói: “Không ngờ tranh của cậu lại được hoan nghênh như vậy. Tôi không hiểu về tranh thuỷ mặc, vì vậy không biết đến cái tên Đường Tự này thế mà ở trong nghề lại có chút danh tiếng, nhưng bây giờ tôi đã biết, hẳn là không quá muộn phải không?”
Đừng nói Tần Nguyên không biết, Đường Dục cũng mới biết mình nổi tiếng.
Dư Lạc Dương cảm thấy hai chữ “Đường Tự” nghe có chút quen quen, nhưng đầu óc cậu quá rối bời, tức thì không nhớ ra đã nghe ở đâu.
Lần này Tần Nguyên mời cậu ra ngoài, chỉ là muốn hỏi cậu còn bức tranh nào khác không, nếu không, giờ vẽ cũng không sao.
Đường Dục lắc đầu: “Gần đây không có thời gian vẽ.”
Cậu vẽ tranh cần phải chuyên tâm, không thể bị người khác quấy rầy, lúc trước khi cậu vẽ bức tranh kia thì không có Tần Thời Luật ở bên cạnh, cho nên anh có thể chuyên tâm mà vẽ, nhưng bây giờ thì không được, cậu không muốn xa niềm hạnh phúc mỗi đêm.
Hơn nữa nhà kính cũng sắp xây xong, cho nên cậu cần lắp đặt một số thiết bị ổn định nhiệt độ cho nhà kính, còn phải trồng hoa vào trong đó nữa, vì vậy cậu thực sự không có thời gian.
Đường Dục nói: “Bức tranh thì không còn rồi, nhưng vẫn còn có một bức thư pháp, cô có muốn không?”
Tần Nguyên vội vàng nói: “Muốn! Đương nhiên là muốn!”
Sở dĩ bức tranh kia có thể bán được giá cao như vậy, là do có một người để ý bài thơ, cho nên đã tranh giành với một ngài sưu tầm tranh, việc tranh giành qua lại đã thu hút nhiều người đến mà tranh lấy bức tranh, cuối cùng giá đã nâng lên đến hai nghìn vạn.
Đường Dục hẹn Tần Nguyên ngày mai gặp mặt sẽ mang thư pháp cho cô.
Sau khi ăn xong rời khỏi nhà hàng, Đường Dục lên chiếc Chery màu vàng của Dư Lạc Dương.
“Chị Nguyên?”
Tần Nguyên quay đầu lại, thì nhìn thấy Hồ Chính Đình từ trong nhà hàng đi ra, Hồ Chính Đình nhìn chiếc Chery lái đi: “Là ai vậy ạ?”
Tần Nguyên: “Là hai người bạn.”
“Bạn?” Hồ Chính Đình nhìn chiếc xe chạy đi, tại sao bóng lưng của người bạn kia của cô lại giống Đường Dục như vậy?
Hồ Chính Đình nói đùa: “Chị Nguyên có thời gian đi ăn với người bạn mới, nhưng không có thời gian ăn với em, vậy người bạn đó tên gì thế, em sẽ tìm cậu ta để học hỏi kinh nghiệm, hỏi xem làm thế nào mới mời được chị ra ngoài ăn.”
Tần Nguyên cười nói: “Vậy cậu phải cố gắng học tập, cậu ấy có thể kiếm tiền cho tôi.”
Hồ Chính Đình sửng sốt: “Kiếm tiền sao?” Là cậu ta sao?
“Đúng, chỉ bán một bức tranh thôi mà tôi đã kiếm được một nghìn vạn.” Tần Nguyên nói: “Cậu cảm thấy tôi nên đi ăn với cậu ấy hay là đi ăn với cậu?”
“!”
Một bức tranh có thể kiếm được một nghìn vạn!
Đây là điều mà Đường Dục có thể làm được sao?
Hồ Chính Đình nhịn không được mà hỏi: “Bạn của chị ... Có lẽ nào họ Đường không?”
Lần này đến Tần Nguyên kinh ngạc: “Cậu biết cậu ấy?”
Hồ Chính Đình: “...” Thật đúng là họ Đường sao?
Tần Nguyên: “Cậu ấy tên là Đường Tự, Tự của tranh chữ, cậu quen à?”
Hồ Chính Đình: “Đường Tự?”
Hồ Chính Đình sững sờ khi nghe thấy cái tên xa lạ, không phải Đường Dục sao?
Anh ta lắc đầu: “... Không quen ạ.”
Mặc dù chắc chắn người đó không phải Đường Dục, nhưng Hồ Chính Đình vẫn gọi cho Đường Lạc sau khi Tần Nguyên rời đi.
Vừa bắt máy anh ta đã hỏi: “Em trai cậu biết vẽ không?”
Đường Lạc cũng không biết anh ta mắc bệnh gì: “Chín năm học giáo dục bắt buộc thì chỉ tính chuyện trốn học thôi mà đã cầm bút ít hơn người khác hai năm rồi, lại còn vẽ tranh? Cậu thử nghĩ xem cậu ta có thể sao?”
Đúng rồi, Đường Dục sao có tài năng trong lĩnh vực vẽ cho được?
“Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi.” Hồ Chính Đình nói: “Vừa nãy thấy một người khá giống cậu ta, lại còn nghe nói người này rất giỏi.”
Đường Lạc cười: “Vậy nên cậu cho rằng đó là Đường Dục?”
Hồ Chính Đình cũng cảm thấy mình thật nực cười, cũng không phải anh ta không biết Đường Dục vô dụng như thế nào, thế mà lại cho rằng Đường Dục có khả năng kiếm được một nghìn vạn, có lẽ cậu thậm chí hai từ kiếm tiền cũng không biết viết như thế nào.
—
Chiếc Chery màu vàng chạy trên đường, nhưng tốc độ lại không nhanh, Dư Lạc Dương thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.
“Cậu có muốn đi…”
“Không đi chùa, không lễ Phật, không dâng hương.”
Dư Lạc Dương vừa mở miệng đã bị Đường Dục liên tục phủ quyết, cậu ấy thở dài nói: “Thôi quên đi, tớ cũng không hỏi cậu làm sao mà có thể làm được, nhưng bức tranh hai nghìn vạn kia thì tớ chưa thấy đã bị mang đi bán, đây không phải là lỗi của cậu sao?”
Đường Dục liếc cậu ấy: “Tớ thấy cậu đang bới móc thì có.”
Dư Lạc Dương cũng không phủ nhận: “Ai biểu lần trước cậu cứ cố sống cố chết không cho tớ xem làm gì.”
Đường Dục không nói nên lời, cho nên cậu đành im lặng.
Dư Lạc Dương chậc chậc vài cái, sau đó cười khúc khích: “Bàn tay hoạt động bí mật này của cậu đúng là giỏi, đến tớ cũng nghĩ cậu bị cậu của cậu nuôi đến thành một kẻ vô dụng, cậu của cậu có biết cậu có thể vẽ tranh không? Nếu như ông ta biết tranh của cậu có thể bán được một nghìn vạn, liệu có chết vì ghen tị không?”
Thấy cậu có chút tiền đồ, Dư Lạc Dương vui mừng hơn ai hết, dù sao cũng tình bạn quen biết từ khi mặc quần hở đáy, tuy có chia xa nhau vài năm, nhưng tình bạn thuở nhỏ dù có bị chia xa bao nhiêu năm thì cũng không thay đổi được.
Đường Dục “Ừm” một tiếng, cậu cũng không định cho bọn họ biết, nếu không phải thiếu tiền thì cũng sẽ không đi bán tranh.
Dư Lạc Dương nói: “Tớ mặc kệ, tớ còn chưa xem qua bức tranh, nhưng bức thư pháp này thì chắc chắn phải xem.”
Bức thư pháp kia còn chưa có chữ ký, vì vậy muốn xem thì xem thôi.
Đường Dục đã đồng ý cậu ấy lát nữa sẽ về cho cậu ấy xem.
Đường Dục không trực tiếp về nhà, mà tới phòng trà Đàm Nam Sơn, lần trước Đường Dục mê mẩn món trà bánh được trưng bày trong quán, khi đó cậu không có tiền, nhưng bây giờ đã có.
Chị gái nhỏ trong phòng trà vẫn như lần trước, khi nhìn thấy Đường Dục thì ngay lập tức đã nhận ra cậu là bạn của ông chủ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bạn bè của ông chủ nói chung đều bằng tuổi anh ấy, thậm chí có người còn lớn hơn anh ấy rất nhiều, có rất ít người còn trẻ thêm vào đó là có dáng vẻ dễ nhớ như vậy, cô gái trẻ chào đón cậu.
Đường Dục chỉ vào chiếc bánh trà lần trước: “Tôi muốn mua chiếc bánh trà kia.”
Dư Lạc Dương không nghiên cứu và cũng không có hứng thú gì với trà, cậu ấy dựa vào quầy nhìn một lượt, một chiếc bánh trà hình tròn được bọc trong giấy, nhìn thì cũng không thấy có gì hiếm lạ.
Chị gái nhỏ vẫn nói như cũ: “Xin lỗi, cái này không phải để bán.”
Đường Dục thật sự rất muốn: “Chị có thể gọi hỏi ông chủ các chị, muốn ra giá bao nhiêu cũng được.”
Nghe thấy Đường Dục lại muốn phung phí tiền bạc, Dư Lạc Dương phản ứng lại, giáo huấn Đường Dục ngay: “Người khác mua đồ đều là luôn mặc cả, sao tới chỗ cậu lại tăng giá? Chị ấy nói một vạn cậu cũng trả sao?”
Dư Lạc Dương vịn tay đặt lên trên quầy, quay đầu hỏi chị gái nhỏ ở quầy: “Trà này bao nhiêu tiền, sao lại không bán?”
Chị gái nhỏ nói: “Trà này được ông chủ của chúng tôi mua lại với giá hơn một trăm vạn, thực sự không bán.”
Dư Lạc Dương trượt khuỷu tay, cậu ấy có chút lảo đảo, cất cao giọng nói: “Bao, bao nhiêu?”
Cậu ấy trừng mắt nhìn Đường Dục: “Một lá trà rách nát này mà một trăm vạn, thế mà cậu vẫn còn muốn mua? Cậu là phá gia chi tử thành tinh à? Tớ dẫn cậu tới nhà những người keo kiệt tu luyện mấy tháng nhé!”
Đàm Nam Sơn còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào, lúc thì phá gia chi tử lúc thì keo kiệt, tiếng mắng lại khá nhịp nhàng.
Anh ấy bước vào: “Có chuyện gì vậy?”
Khi Đường Dục quay người lại, Đàm Nam Sơn thấy là cậu, nhướng mày: “Đây không phải là Tiểu Đường sao?”
Đường Dục gật đầu: “Tôi đến mua trà.”
Đàm Nam Sơn đi tới: “Trà lần trước tặng cho cậu đã uống hết rồi à?”
“Chưa.” Đường Dục nói: “Muốn mua cái khác.”
Chị gái nhỏ ở quầy lúng túng nói: “Ông chủ, cậu ấy muốn mua Hồng Tiêu của anh.”
Đàm Nam Sơn liếc nhìn trấn điểm cho bảo* của cửa hàng mình, hỏi Đường Dục: “Cậu muốn mua về để sưu tập hay mua về để uống?”
(*镇店之宝: Là một thành ngữ gồm bốn chữ có nguồn gốc từ cuối thời nhà Đường. Nó có nghĩa là mặt hàng vinh quang nhất của một cửa hàng.)
Đường Dục: “Uống.”
Chị gái nhỏ nói: “Lần trước cậu ấy đã đến hỏi qua bánh trà này.”
Đàm Nam Sơn nhướng mày, trà đắt tiền như vậy, anh ấy còn không nỡ uống, nhưng thằng nhóc này lại muốn mua về để uống, quả nhiên không hổ là người mà thậm chí có thể tùy tiện tặng đồ sứ, rốt cuộc đây là cậu chủ nhỏ của nhà ai?
Đàm Nam Sơn không bán trà này là vì anh ấy biết không ai nỡ uống loại trà đắt tiền như vậy, bản thân anh ấy cũng không nỡ, nhưng bây giờ có người muốn mua lại để về uống, bánh trà này coi như là một vật dụng hữu ích.
Đường Dục đã chi ra một trăm ba mươi vạn để mua bánh trà này, Đàm Nam Sơn cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Dư Lạc Dương nhìn Đường Dục quẹt thẻ, mà mí mắt run rẩy.
Đàm Nam Sơn nhìn khóe mắt Dư Lạc Dương giật liên tục, cảm thấy thật kinh ngạc: “Cậu không sao chứ?”
Dư Lạc Dương hỏi ngược lại: “Anh không lừa cậu ấy chứ?”
Đàm Nam Sơn rất vui mừng: “Trà này là Hồng Tiêu Tống Sính*, cậu có thể lên mạng mà tra xem coi tôi có lừa cậu ấy hay không.”
(*红标宋聘: là loại bánh trà rừng chất lượng cao hiếm thấy trên thị trường. Nó đại diện cho loại trà Phổ Nhĩ chất lượng tốt nhất trên thế giới, được mệnh danh là "Hoàng đế trà".)
Những thứ này Dư Lạc Dương không hiểu, cậu ấy chỉ biết cha cậu ấy hay uống một gói trà mấy đồng, pha trong bình giữ nhiệt, một bình giữ nhiệt là có thể dùng được cả ngày, chẳng phải đều giống nhau à, uống trà một trăm vạn có thể trở thành tiên hả?
Dư Lạc Dương thấp giọng lẩm bẩm: “Uống vàng còn hơn.”
Đàm Nam Sơn nghe thấy: “Thế thì nghẹn lắm.”
Dư Lạc Dương liếc qua: “... Nghiền thành bột sẽ không sao nữa.”
Sau khi ra khỏi phòng uống trà, Dư Lạc Dương vội vàng mang trà về nhà cho Đường Dục, không phải vì sợ trà đắt như vậy sẽ bị mất, mà là vì sợ Đường Dục vui sẽ mua thêm.
Tiêu một ngàn vạn mà giống như tiêu một ngàn tệ vậy, coi đấy là tiền âm phủ à!
—
Tần Thời Luật gần đây về càng ngày càng sớm, hôm nay khi anh về thậm chí còn chưa ăn, về phần Đường Dục thì đang uống trà trên chiếc xe lăn điện mới của cậu, bánh trà hơn một trăm vạn lại bị cậu khoét một lỗ ở giữa.
Xe lăn chạy bằng điện kêu vù vù vang lên mà chạy tới chỗ Tần Thời Luật, Đường Dục ngẩng đầu hỏi: “Anh thấy xe của tôi có ngầu không?” Vừa nói xong, thì xe lăn kêu vù vù mà lui về, sau đó thì đi một vòng quanh phòng khách.
Điều khiển xe lăn đã rất thành thạo, xem ra buổi chiều cậu đã luyện tập không ít.
“Lại đây.” Tần Thời Luật ngồi trên sô pha: “Có thứ này cho em.”
Đường Dục điều khiển xe lăn quay trở lại bên cạnh Tần Thời Luật: “Cái gì thế?”
Tần Thời Luật rút từ trong túi giấy ra một bản hợp đồng chuyển nhượng quyền nhà, Đường Dục rất nghiêm túc nhìn hợp đồng, nhìn từ đầu đến đuôi như thể là đang tìm lỗi chính tả.
Đọc xong, Đường Dục khó hiểu mà ngẩng đầu lên: “Sao lại tặng nhà cho tôi?”
Tần Thời Luật không thấy trên mặt cậu có vẻ vui mừng như mong đợi: “Vì muốn tặng cho em.”
Đường Dục nhíu mày: “Định ở riêng?” Hạnh phúc của cậu vừa mới bắt đầu đã sắp kết thúc rồi sao? Là do anh thấy phiền khi tắm cho cậu có đúng không?
Tần Thời Luật không biết cậu thấy hai từ “Ở riêng” từ đâu, rõ ràng anh chỉ muốn hồi lễ.
Thấy anh không nói gì, Đường Dục nhíu mày càng sâu: “Anh muốn đuổi tôi đi hả?”
Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của cậu, Tần Thời Luật vội vàng nói: “Đương nhiên không phải.”
Tần Thời Luật nắm lấy xe lăn, kéo cậu đến trước mặt, chân giẫm lên bàn đạp dưới chân Đường Dục: “Chỉ muốn tặng em một món quà, không ở riêng, cũng sẽ không đuổi em đi, em ngoan ngoãn ở lại đây cho tôi, nếu dám đi thì tôi đánh gãy chân em.”
Đường Dục không để ý đến lời uy hiếp của anh: “Quà?”
Thấy cậu nghe ra được điểm quan trọng, Tần Thời Luật cũng không hù dọa cậu nữa: “Ừm, quà, giờ căn nhà này là của em.”
Đường Dục chớp chớp mắt, trong đầu lập tức biến thành máy in tiền: “Vậy tôi có thể bán đi không?”
Tần Thời Luật: “...” Tuyệt đối cũng không ngờ sẽ lại như vậy!
Nếu không ở riêng cũng không bị đuổi đi, vậy căn nhà kia cũng để trống, thà không bằng mang bán đi để lấy tiền, như thế cậu cũng không cần phải vẽ tranh bán lấy tiền.
Đường Dục cảm thấy “Món quà” của Tần Thời Luật thật đúng lúc!
Tần Thời Luật: “Bán đi?”
Đường Dục gật đầu: “Bán lấy tiền.”
Tần Thời Luật không biết cậu muốn nhiều tiền như vậy để làm gì, tấm thẻ mà anh đưa cho cậu thì cũng chưa từng đụng đến, chỉ tiêu một số tiền nhỏ, mua vài thứ nhỏ nhặt.
Tần Thời Luật hỏi cậu: “Em rất thiếu tiền à? Trước kia không phải cậu em cho em hơn hai trăm vạn sao?”
Đường Vĩ Hoành lại cho cậu thêm hai trăm vạn, Đường Dục không có nói cho anh biết, dù sao có nói hay không cũng không có tác dụng gì, số tiền kia cũng đã sớm tiêu hết.
Đường Dục nói: “Xài hết rồi.”
Tần Thời Luật suy nghĩ một chút— Trong nhà có thứ gì đáng giá hai trăm vạn không?
Sao anh không phát hiện ra?
“Em đã mua gì?”
Hai trăm vạn không phải là một số tiền nhỏ, nhưng Tần Thời Luật thậm chí cũng không nhìn thấy một sợi tóc.
Đường Dục chỉ xuống bên phía dưới cửa sổ, thấy vậy Tần Thời Luật cũng nhìn theo tay cậu chỉ, đằng kia đang đặt mấy chậu đất, ngày nào cũng thấy cậu bưng chậu hoa vào rồi lại bưng ra để phơi nắng, cũng không biết bên trong là cái gì.
Tần Thời Luật: “?”
Chẳng lẽ trong chậu hoa là trồng vàng thỏi?
Đến cuối cùng thì Tần Thời Luật không biết tiền của mình đã tiêu vào đâu, nhưng anh nói có thể bán nhà, còn đồng ý giúp cậu bán, Đường Dục vui mừng đến chết đi được, lúc ăn cơm cậu đích thân bưng một chén mè đen từ nhà bếp ra đặt trước mặt Tần Thời Luật.
Trong bốn ngày liên tiếp, bữa nào cũng có mè đen, giờ nhìn thấy thứ này Tần Thời Luật đã cảm thấy buồn nôn.
Đường Dục đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn anh, đẩy cái chén tới trước mặt anh: “Mau ăn đi, tôi cố tình kêu thím Trương nấu cho anh đấy.”
Tần Thời Luật không muốn ăn, anh đẩy qua một bên: “Hôm nay không muốn ăn.”
“Không được!” Đường Dục lo lắng nói: “Làm việc vất vả như vậy sao có thể không ăn mè cho được, nếu làm việc quá sức sẽ dễ bị hói đấy, mà anh cũng đã ở tuổi này rồi, nhưng lỡ đâu qua vài năm nữa tóc rụng hết thì làm sao bây giờ?”
Tần Thời Luật: “?”
Tôi đã ở độ tuổi đó rồi sao?
Chưa từng nghĩ đến sẽ có lúc bản thân bị so đo tuổi tác, Tần Thời Luật nhìn Đường Dục: “Chê tôi già?”
Đường Dục lại đẩy chén đựng mè tới trước mặt anh, chân thành nói: “Tôi không chê, nhưng đúng là anh đã lớn tuổi.”
Tần Thời Luật: “...”
Lớn hơn Đường Dục có sáu tuổi, ngay cả tư cách để phản bác mà anh cũng không có, cho nên đã rất tức giận!
Anh buồn bực mà húp một ngụm mè, mấy thứ dinh dính trong miệng amh khiến anh không thể thở được.
Đương nhiên, cũng có thể là do Đường Dục chọc giận.
Đêm đó, Tần Thời Luật đã đích thân chứng minh cho cậu thấy cái gì gọi là càng già càng dẻo dai.
Khả năng tiếp nhận của Đường Dục không tệ, cộng thêm việc Tần Thời Luật mỗi lần đều sẽ làm màn dạo đầu đủ lâu, cho nên cũng không hề cảm thấy khó chịu, nhưng cậu lại sợ mệt, vì vậy khi làm đến cuối cùng không những cậu không van xin tha thứ, mà còn trực tiếp lăn ra ngủ dưới người Tần Thời Luật.
Tần Thời Luật: “...” Em có tôn trọng tôi không?
Sáng hôm sau, Tần Thời Luật vẫn giữ vẻ mặt u ám, không hôn cậu, cũng không ôm cậu, ăn xong đã rời đi ngay mà không nói với cậu một lời nào.
Đường Dục ngồi ở bàn ăn mà chậm rãi ăn sáng, nhìn chằm chằm vào chén mè mà anh không uống.
Anh cố tình trốn đúng không?
Đường Dục thở dài.
Đã có tuổi rồi mà còn khiến người ta lo!
Thím Trương thấy Tần Thời Luật đi rồi, mới lại hỏi Đường Dục: “Cậu cãi nhau với tiên sinh à?”
“Không có.” Đường Dục có sao thì nói vậy, khi nói xong mới hỏi thím Trương: “Tần Thời Luật tức giận à?”
Thím Trương gật đầu: “Rất rõ ràng.”
Đường Dục khó hiểu, tại sao anh lại tức giận như vậy?
Đường Dục cầm điện thoại lên mạng tra một chút— Xem nguyên nhân khiến người lớn tuổi vô duyên vô cớ nổi nóng.
Câu trả lời trên mạng là— Có thể là thời kỳ mãn kinh, trong tình trạng này thì thường những người lớn tuổi đều sẽ gặp phải, Là người nhà phải học cách hiểu và khuyên bảo.
Đường Dục sửng sốt, cậu nói với thím Trương: “Trên mạng nói do anh ấy mãn kinh, thím Trương, mãn kinh thì nên ăn cái gì cho tốt?”
Thím Trương: "..." Cậu lên trang mạng nào vậy?
Nếu bị cậu Tiểu Tần nhìn thấy chỉ sợ là muốn mua lại trang web mất.
…
Buổi chiều, Đường Dục đi tìm Tần Nguyên, hai người đang uống trà trong thư phòng, thì đột nhiên Đường Dục nhận được cuộc gọi của Tần Thời Luật.
”Buổi tối có một ông cụ tổ chức sinh nhật, em đi với tôi.”
Thật sự Đường Dục không muốn đi, nhưng nghĩ đến chuyện Tần Thời Luật tức giận lúc sáng... Trên mạng có nói, cố gắng đừng chọc giận người mãn kinh.
Đường Dục bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Tần Thời Luật hỏi: “Em không ở nhà?”
Vừa rồi anh mới nhờ người gửi quần áo về nhà, nhưng người giao quần áo nói rằng không thấy ai cả.
Trước đây Tần Thời Luật không thích cậu chạy ra ngoài vì sợ cậu một đi không trở lại, bây giờ vẫn không muốn cậu ra ngoài, anh chỉ muốn nhốt người ta ở trong nhà, ngay trong tầm mắt của anh, anh muốn biết mọi thứ về cậu, chuyện cậu đã gặp ai, hay làm gì.
Tính cố chấp chiếm hữu này dường như đã trở nên nghiêm trọng hơn sau khi có được Đường Dục, nhưng người này gần đây rất ngoan, nói gì cũng đồng ý, khiến anh muốn trút giận cũng không tìm được chỗ để trút.
Đường Dục thành thật nói: “Tôi đang ở bên ngoài, lát nữa sẽ về nhà.”
Rốt cuộc Tần Thời Luật cũng không hỏi cậu đang ở đâu: “Ở nhà chờ tôi, lát nữa tới đón em.”
Sau khi cúp điện thoại, Tần Nguyên cười hỏi: “Bạn trai của cậu quản nghiêm nhỉ?”
“Không phải bạn trai.” Bạn trai là đang hẹn hò, có cơ sở tình cảm, hai người đều thích đối phương, nhưng cậu và Tần Thời Luật thì không phải, cậu nói: “Là chồng.”
Tần Nguyên sặc một chút, kinh ngạc hỏi: “Cậu kết hôn rồi?”
Đường Dục gật đầu: “Ừm.”
Tần Nguyên có chút không thể tin được, tuy rằng tính tình Đường Dục tốt, nhưng nhìn qua thật sự là còn rất trẻ: “Cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã kết hôn rồi?”
Đường Dục không nhanh không chậm mà uống một ngụm trà, trà ở chỗ Tần Nguyên không tệ, cậu rất thích: “Hai mươi bốn.”
Tần Nguyên không biết mình đang tiếc cái gì, cảm thấy cậu kết hôn sớm như vậy thật đáng tiếc: “Còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi, chồng cậu cũng bằng tuổi cậu sao?”
Đường Dục lắc đầu: “Anh ấy ba mươi rồi.” Đã bước vào thời kỳ mãn kinh.
Tần Nguyên nhíu mày, trên mặt lộ ra biểu cảm “Mù quáng”: “Vậy cũng là quá già rồi.”
Đường Dục: “…”
Nói như thế làm sao cậu trả lời đây?
Nói cháu của cô mới là già sao?
Đường Dục cảm thấy mình phải bênh vực cho Tần Thời Luật: “Anh ấy trông vẫn còn trẻ, tóc dày, không già.”
Tần Nguyên: “?”
Tóc dày là quy tắc gì? Tóc ông cụ nhà bon cô cũng rất dày.
Tần Nguyên chê tuổi đối phương lớn, đặc biệt là khi nghe Đường Dục biện hộ dùm: “Ba mươi tuổi vẫn chưa già á, cậu mới vừa lớn, thế mà cậu ta cũng ra tay được.”
Có lẽ Tần Nguyên cũng không nhận ra, cô muốn giới thiệu Tần Thời Luật cho Đường Dục thì năm nay cũng đã ba mươi, sau khi Đường Dục rời đi, Tần Nguyên gọi điện cho Tần Thời Luật để phàn nàn.
Đầu bên kia điện thoại, Tần Thời Luật nghe Tần Nguyên mở miệng là nói “Người đàn ông ba mươi tuổi”, khi nghe thấy thì trán của anh bắt đầu giật, nếu Tần Nguyên không phải cô ruột của anh, là anh đã cúp điện thoại từ lâu.
Tại sao một người hai người đều lấy chuyện tuổi tác ra khiến anh đau khổ!
“Ba mươi tuổi rất già sao?”
Tần Nguyên than thở: “Ba mươi chưa phải là già, nhưng ba mươi mà nói thì đã già hơn hai mươi rồi! Cháu nói xem liệu chồng cậu ấy có phải là một kẻ biến thái không, lúc nãy cô nghe cậu ấy gọi điện với chồng, cậu ấy ngoan như một con cừu nhỏ, không thể tưởng tượng được mỗi đêm lão già đó đều sẽ bắt nạt cậu ấy như nào.”
Tần • Lão già • Thời Luật không biết vì sao, lại nhớ tới đêm qua lúc bắt nạt Đường Dục, dường như cậu có rên rỉ khóc lóc nhưng anh cũng không dừng lại.
Tần Thời Luật không muốn nghe cô nói tiếp: “Cô là người phụ nữ chưa chồng, quan tâm chuyện buổi tối nhà người ta làm gì, cô có thời gian thì tự mình đi tìm một người đàn ông mà gả đi được không?”
Tần Nguyên kỳ quái nói: “Cháu tức cái gì thế, cô đâu có nói cháu.”
Tần Nguyên dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cô hỏi: “Tiểu Xán Lạn nhà cháu… Có phải cũng mới hơn hai mươi tuổi không?”
Đáp lại Tần Nguyên là một hồi im lặng…
Từ sự im lặng này mà Tần Nguyên nghe ra được một ý nghĩa của từ đại nghĩa diệt thân, sau đó đã hiểu ra.
Cô phì cười một tiếng: “Xin lỗi, cô không phải nói cháu, tuy cháu cũng là trâu già gặm cỏ non, nhưng cháu trai của cô lại đẹp trai như vậy, mặc kệ tuổi tác thế nào cũng không ai có thể nhận ra cháu đã ba mươi.”
Tần Nguyên nói xong còn cười một tiếng, cho đến khi điện thoại vì bị chọc tức giận mà cúp máy.
Cẩn thận nghĩ lại, nếu như chồng của Đường Tự có dáng vẻ đẹp trai như Tần Thời Luật, thì ba mươi tuổi cũng không quá già, ít nhất xem ra cũng rất xứng đôi.
Nghĩ tới Tần Thời Luật nghe cô lảm nhảm hồi lâu mà không nổi giận, có lẽ đang nhẫn nhịn, Tần Nguyên lại không nhịn được mà cười ra tiếng.
Này, ông già.
—
Buổi tối, Tần Thời Luật về nhà đón Đường Dục, khi Đường Dục lên xe, thì trước tiên quan sát sắc mặt của anh— Kỳ quái, sao còn có vẻ khó coi hơn lúc ra ngoài vào buổi sáng?
Tần Thời Luật cảm thấy hờn dỗi: “Nhìn cái gì?”
Đường Dục thận trọng hỏi: “Anh còn tức giận sao?”
Tần Thời Luật không nói lời nào, trong lòng thầm nói thì ra em còn biết tôi đang tức giận!
Đường Dục ân cần nói: “Không sao, tôi biết chuyện này anh cũng không khống chế được, tôi hiểu, tôi sẽ không chán ghét anh.”
Tần Thời Luật liếc cậu: “Em hiểu cái gì?”
Đường Dục giỏi dụ dỗ, vì vậy đang cố gắng hòa hoãn tính khí thất thường do mãn kinh của anh: “Chuyện mà mỗi người đều phải trải qua, anh không cần phải quá để tâm, nhưng tốt nhất là đừng nên tức giận, tôi thấy trên mạng có nói qua, là tức giận sẽ hại gan, người lớn tuổi phải học cách dưỡng sinh, luôn tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Tần Thời Luật: “?”
Cố ý chọc tức tôi à?
Vậy rốt cuộc em đã hiểu cái gì?
Tần Thời Luật vươn tay mà nhéo miệng cậu, bóp anh thành con vịt: “Em đừng nói nữa.”
Miệng Đường Dục bị bóp chặt, mở to hai mắt nhìn mà ô ô hỏi: “Tại sao?”
Tại sao?
Tần Thời Luật cảm thấy tim mình có lẽ không tốt lắm, nếu cứ để cậu tiếp tục nói nữa thì sẽ rất dễ bị cậu làm cho tức chết, đến lúc đó thật thật sự khẳng định lời cậu nói là lớn tuổi thì làm sao bây giờ?
Tần Thời Luật buông ra không thèm để ý đến cậu nữa, nhưng Đường Dục vẫn tiếp tục nói không ngừng: “Tôi đọc trên mạng có nói, người lớn tuổi nên tập thể dục nhiều hơn.”
Tần Thời Luật cũng sắp miễn nhiễm với ba từ “Người lớn tuổi”.
“Nếu tôi nhớ không sai, thì tối hôm qua do em mệt nên ngủ trước?” Tần Thời Luật liếc cậu: “Muốn vận động thì nên là em, hoặc hai người chúng ta làm chung.”
“!!!”
Để cá mặn vận động là thuộc về ngược đãi!
Đường Dục vội vàng nói: “Vậy quên đi.”
Tần Thời Luật nhếch khóe môi.
Biết cậu lười biếng, suốt ngày lười như một con mèo.
Tối nay bọn họ đi dự tiệc không phải là bữa tiệc trang trọng, mà là sinh nhật của một vị giáo sư già, Tần Thời Luật được mời đến tham dự với tư cách là bạn của con trai giáo sư.
Tần Thời Luật đã chuẩn bị sẵn một bộ vest cho Đường Dục, biết Đường Dục sợ lạnh, cho nên đã đổi chiếc áo sơ mi bên trong bằng một chiếc áo len mỏng màu trắng có cổ dựng đứng, kết hợp với mái tóc đen bù xù trông rất trẻ trung, thoạt nhìn còn trẻ hơn tuổi thật.
Tần Thời Luật âm thầm so sánh cậu với bộ âu phục trang nghiêm của mình, hình như trông anh có vẻ già hơn.
Tần Thời Luật không biết sợi gân nào mắc sai, mà chua chát hỏi: “Tiêu Sí Hoành có được tính là già không?”
Đường Dục chớp chớp mắt nhìn anh nói: “Tiêu Sí Hoành? Anh ta mấy tuổi rồi vậy?”
Tần Thời Luật liếc cậu một cái: “Em không biết?”
Vẻ mặt Đường Dục mờ mịt: “Sao tôi biết được?”
Thật ra là cậu biết, trong tiểu thuyết có viết, Tiêu Sí Hoành nhỏ hơn Tần Thời Luật hai tuổi, nhưng cậu có thể nói như vậy sao? Không cần sống nữa à?
Tiêu Sí Hoành đối với cậu mà nói thì giống như một quả bom hẹn giờ, mỗi khi Tần Thời Luật nhắc đến Tiêu Sí Hoành, trong lòng Đường Dục sẽ kéo một hồi chuông cảnh báo.
Tần Thời Luật nhìn cậu.
Cậu không biết Tiêu Sí Hoành bao nhiêu tuổi sao?
Thật ra Tần Thời Luật không tin, nhưng anh bằng lòng chiều theo những lời nói dối của Đường Dục, ngay cả những lời này là chỉ để làm anh vui.
Có đôi khi anh cũng cảm thấy Lê Thành nói rất đúng, anh là bị mỡ heo làm cho mù quáng, dù như thế nào cũng đều không thoát khỏi Đường Dục được.
Khi Đường Dục nghe anh hỏi tuổi của Tiêu Sí Hoành, đầu óc chập mạch cuối cùng cũng nối lại.
… Vậy lý do khiến anh tức giận là vì cậu nói anh già?
Vậy làm sao bây giờ?
Hình như lúc nãy cậu nói rất nhiều lần!
Đường Dục lén lút liếc anh một cái, sợ anh tức giận sẽ gây ra chuyện gì đó nguy hiểm đến tính mạng mình, nhưng Tần Thời Luật lại yên lặng lái xe, không nói chuyện, cũng không để ý tới cậu nữa.
Đường Dục mím môi, mềm mại gọi anh một tiếng: “Ông xã.”
Cả người Tần Thời Luật cứng đờ.
Đây là lần thứ hai Đường Dục gọi anh như vậy.
Tần Thời Luật quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt mèo của Đường Dục cong lại không thấy mặt trời, cười tươi như hoa.
Đường Dục nghiêng người đến bên cạnh anh, vươn tay ôm lấy cánh tay anh: “Anh không già chút nào, anh là đẹp trai nhất.”
Trời còn chưa tối, ai chịu được đây?
Tần Thời Luật một cước đạp phanh xe dừng bên đường, tháo dây an toàn mà đẩy người qua, dùng bàn tay to lớn đỡ lấy gáy Đường Dục rồi hôn lên thật mạnh.
Việc hôn môi đối với Đường Dục mà nói giống như thường lệ, cậu sẽ thở dốc, sẽ có cảm giác, nhưng trong thâm tâm sẽ không có lay động, cậu có thể cảm nhận được Tần Thời Luật sẽ hôn theo những cách khác nhau tùy vào từng thời điểm khác nhau, Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu được hôn như thế này, làm cho miệng cậu đau rát.
“Ưm~ ” Cậu đẩy Tần Thời Luật ra: “Đau.”
Tần Thời Luật mút cái miệng sưng tấy của cậu: “Sau này đừng có mà quyến rũ tôi khi đang lái xe.”
Đường Dục bị oan quá mà.
Tôi vốn chỉ muốn khen ngợi anh thôi, do anh tự lại hôn mà!
Tần Thời Luật ngồi trở lại, tâm trạng buồn bực cả ngày nay của anh bỗng trở nên tốt lên.
Đường Dục sờ miệng mình— Thật vất vả cho anh rồi.
—
Vương Hưng Đức là một giáo sư tài chính nổi tiếng ở trong nước, giờ đã không còn nhậm chức nữa, nhưng các đệ tử của ông thì ở khắp cả nước, hôm nay là sinh nhật lần thứ bảy mươi của ông, mấy đứa con trai của ông muốn giúp ông tổ chức tưng bừng, nhưng Vương Hưng Đức lại không muốn làm hoành tráng, cho nên chỉ đơn giản là mời một số người đến nhà.
Nói là đến chúc mừng sinh nhật của Vương Hưng Đức, nhưng hầu hết những người đến đều là bạn của con trai hoặc cháu trai của Vương Hưng Đức, còn một số học sinh của Vương Hưng Đức thì đều bị gọi đến phòng làm việc trên tầng hai.
Tần Thời Luật được Vương Hành mời đến, Vương Hành là con trai út của Vương Hưng Đức, Vương Hưng Đức có ba đứa con trai và một cô con gái, hai người con trai và con gái đều đã kết hôn sinh con, chỉ còn lại một mình thằng nhóc Vương Hành này còn độc thân.
“Đến rồi hả?” Vương Hành liếc nhìn Đường Dục đứng bên cạnh Tần Thời Luật: “Đây là người của nhà họ Đường?”
Vương Hành và Tần Thời Luật là bạn thời đại học, quan hệ giữa hai người luôn rất tốt, Vương Hành biết Tần Thời Luật dùng chút thủ đoạn để có được cậu, nhưng đây vẫn là lần đầu anh ấy gặp.
Tần Thời Luật giới thiệu: “Bạn đời của tớ, Đường Dục.”
Vương Hành nhướng mày nhìn anh: “Bạn đời?”
Tần Thời Luật: “Ừm, đã đăng ký, được pháp luật bảo vệ.”
Vương Hành có hơi ngạc nhiên, không phải Tần Thời Luật âm thầm đăng ký kết hôn, mà vì nghe nói cậu chủ nhà họ Đường dù có là ma quỷ cũng không thể kiểm soát được, đăng ký kết hôn với người như này, không sợ sẽ có một mảnh thảo nguyên à?
“Cậu…” Vương Hành muốn gì đó, liếc mắt nhìn Đường Dục, lại nuốt lời nói trở về: “Được rồi, cậu đúng là nghĩ thoáng.”
Đường Dục lười giao tiếp với người quen của Tần Thời Luật, cậu chỉ muốn tìm một chỗ không có người qua lại mà đứng thôi, chỉ khi nào đi thì gọi cậu là được.
Đường Dục hỏi Tần Thời Luật: “Tôi có thể qua bên kia nhìn một chút được không?”
Tần Thời Luật không muốn cậu rời xa mình, nhưng Vương Hành lại nói: “Xin cứ tự nhiên”
Việc xin phép của Đường Dục dường như chỉ là chuyện thường tình, cậu thậm chí không có sự đồng ý của Tần Thời Luật mà đã rời đi khi nghe Vương Hành nói “Cứ tự nhiên”.
Tần Thời Luật muốn gọi người lại, đã bị Vương Hành ngăn : “Lo như vậy à, người đã ở trong nhà tớ còn sợ biến mất được chắc?”
Tần Thời Luật nhìn theo Đường Dục: “Chỉ sợ em ấy không quen.”
Vương Hành đi theo mà nhìn thoáng qua, nói: “Tớ thấy cậu ấy còn khá quen, đúng rồi, hình như Chính Đình quen cậu ấy, có lẽ là đi chào hỏi rồi, đừng nhìn nữa.”
Hồ Chính Đình là cháu ngoại của Vương Hưng Đức, hôm nay có ở đây.
Nhà họ Vương lớn hơn nhà của Tần Thời Luật rất nhiều, Đường Dục không gặp Hồ Chính Đình, mà là gặp phải Tiêu Ngạn Thu.
Tiêu Ngạn Thu phải dùng các mối quan hệ mới có được thư mời, nhưng khi nhìn thấy Đường Dục, anh ta cũng rất ngạc nhiên.
Đường Dục muốn làm bộ như không nhìn thấy anh ta, đang muốn rời đi, Tiêu Ngạn Thu gọi cậu lại: “Tiểu Dục?”
Dường như Tiêu Ngạn Thu không để ý đến chuyện Đường Dục không chào hỏi mà định bỏ chạy sau khi nhìn thấy anh ta, thì anh ta lại bước tới, mà ân cần hỏi han: “Em đến với ai?”
Đường Dục xoay người: “Đi chung Tần Thời Luật.”
Tiêu Ngạn Thu cũng đoán được: “Đã lâu không gặp em, dạo này có so?”
Đường Dục nhìn xung quanh, muốn xem Tiêu Sí Hoành có ở đây hay không, nhưng sau khi nhìn một vòng thì mới nhớ ra, vốn dĩ cậu không biết Tiêu Sí Hoành là người nào.
“Rất tốt.”
Tiêu Ngạn Thu thấy cậu đang tìm cái gì: “A Hoành không đến, mấy hôm trước em ấy đã gặp tai nạn xe hơi, em ấy không nói cho em biết sao?”
Đường Dục: “Anh ta có gửi tin nhắn cho tôi.”
Giọng điệu của Tiêu Ngạn Thu rất dịu dàng, như thể anh ta vẫn là anh trai tốt nhất của Đường Dục trong nguyên văn: “Em ấy gửi tin nhắn cho em, nhưng em không đi gặp em ấy, tại sao vậy?”
Đáng tiếc Đường Dục cầm kịch bản trong tay, biết người anh em tốt này cuối cùng vẫn sẽ vì lợi ích mà từ bỏ mình, Đường Dục không có hứng thú tiếp xúc nhiều hơn với anh ta.
Đường Dục chậm rãi nói: “Nếu đã bị thương thì tốt nhất là vẫn nên đi tìm bác sĩ.”
Tiêu Ngạn Thu sửng sốt, tất nhiên nếu bị thương thì nên đi gặp bác sĩ, nhưng đó không phải là điều anh ta muốn hỏi, từ khi nào mà Đường Dục lại học cách nói vòng vo như này?
Tiêu Ngạn Thu: “Nhưng em ấy muốn em đến thăm em ấy.”
“Nhưng tôi không muốn đi.” Đường Dục cảm thấy lý do này không đủ mạnh, muốn dập tắt mọi nguy hiểm từ trong trứng nước, lại nói thêm: “Tần Thời Luật cũng không muốn tôi đi.”
Tiêu Ngạn Thu không ngờ đến cậu lại mang ra Tần Thời Luật, càng không ngờ tới cậu sẽ không đi bởi vì Tần Thời Luật không cho cậu đi: “Em và Tần tổng, thật sự là hai người đã kết hôn rồi sao?”
“Anh không tin sao?” Nhìn chằm chằm Tiêu Ngạn Thu bằng ánh mắt không rành thế sự*, nói: “Hôm nay tôi không mang theo giấy đăng ký kết hôn, nhưng tôi có thể cho anh xem ảnh chụp.”
(*Không rành thế sự (不谙世事): Thành ngữ TQ, chỉ một người không hiểu biết về nhiều thứ khác nhau trong xã hội và thiếu kinh nghiệm xã hội.)
Đường Dục lấy điện thoại di động ra, tìm thấy giấy chứng nhận kết hôn mà đã chụp trước đó, đưa cho Tiêu Ngạn Thu như đang dâng hiến một báu vật.
Tiêu Ngạn Thu nhìn Đường Dục mỉm cười hạnh phúc trong bức ảnh của hai người trên giấy đăng ký kết hôn, trong phút chốc không nói nên lời.
Từ trước cho đến này anh ta luôn cho rằng người Đường Dục thích là em trai mình, cho nên anh ta bao giờ thể hiện bất kỳ tình cảm nào với Đường Vũ ngoài tình cảm của một người anh trai, nhưng tại sao, tại sao cậu lại đột nhiên kết hôn với người khác?
Chẳng lẽ người cậu thích không phải làTiêu Sí Hoành, hay là nói, thực ra thì ai cũng được?
Tiêu Ngạn Thu đang nhìn chằm chằm bức ảnh trong điện thoại, Đường Dục giơ tay có hơi mỏi, cậu thúc giục: “Anh xem xong chưa?”
Tiêu Ngạn Thu gật đầu: “Xem xong rồi, bức ảnh rất đẹp.”
Đường Dục cất điện thoại: “Tôi có thể đi được chưa?”
Tiêu Ngạn Thu: “... Có thể.”
Đường Dục đang chuẩn bị rời đi, Tiêu Ngạn Thu lại đột nhiên nắm lấy tay cậu: “Tiểu Dục, nếu như Tần Thời Luật đối xử với em không tốt, bất cứ lúc nào em cũng có thể tới tìm anh.”
Đường Dục rút tay ra: “Anh ấy đối xử với tôi rất tốt.”
Điều mà Đường Dục không có nói ra là: Nếu quả thật có một ngày nào đó Tần Thời Luật đối xử tệ với tôi, anh cũng sẽ không giúp tôi.