Khi Tần Thời Luật về đến nhà, anh nhìn thấy Đường Dục đang ngồi dưới đất, dựa lưng vào ghế sô pha, bên cạnh có ba chai rượu vang đỏ xếp hàng.

Rượu trong ly uống rượu vang có màu sắc tươi đẹp, tôn lên những đầu ngón tay được cắt tỉa cẩn thận, hơi ửng hồng của cậu.

Đường Dục nheo mắt, trông cậu vẫn lười biếng như trước.

Tần Thời Luật đi tới: "Sao lại đột nhiên lại uống rượu?"

Đường Dục nhìn qua, phớt lờ anh.

Một tuần không gặp, Tần Thời Luật vẫn chưa quen với thái độ của cậu, trước khi đi không phải cậu đã cải cái tật phớt lờ người khác rồi à?

Tần Thời Luật nhìn cậu, hỏi: "Hôm nay đi đâu, điện thoại thì tắt máy, tin nhắn cũng không trả lời, thím Trương nói sáng sớm em đã ra ngoài."

Đường Dục co chân chống cằm, rượu không hề kích thích tốc độ nói của cậu, cậu nói lầm bầm: "Đi làm ăn."

....Gì?

Tần Thời Luật: "Làm ăn cái gì?"

Đường Dục quay đầu sang một bên: "Không nói cho anh."

Tần Thời Luật bị sự đáng yêu của cậu làm cho ngẩn người, vốn muốn quay lại hết lòng phục vụ cậu, thấy cậu như vậy, anh càng muốn ôm cậu vào lòng.

Anh cười, ngồi lên sô pha, ấn đỉnh đầu Đường Dục, ý bảo cậu quay mặt lại: "Uống nhiều lắm à?"

Đường Dục chớp chớp mắt: "Tửu lượng của tôi rất tốt!"

Tần Thời Luật không tin, anh di chuyển chai rượu đỏ dưới chân, thấy nó đã trống rỗng, nên cầm một chai khác... trong đó cũng trống rỗng, anh cầm chai thứ ba lên, bên trong chỉ còn một ít!

"..." Tần Thời Luật lập tức tin: "Mấy chai này do em uống?"

Sau khi xem kỹ, thấy ba chai rượu này bà ba chai đắt nhất trong tủ rượu của anh, đắt tới cỡ nào... Có lẽ tới mức một chai đáng giá một căn nhà.

Tần Thời Luật không biết là trùng hợp hay cậu cố tình chọn: "Em biết uống thật đấy."

Anh cũng không tiếc gì mấy chai rượu, nhưng uống một hơi nhiều như vậy, Tần Thời Luật hoài nghi liệu giờ cậu có còn tỉnh táo hay không.

Đường Dục nhìn quen đồ tốt nên chỉ chọn ba chai rượu, huống chi rượu trong tủ rượu cũng không nhiều, cho dù ném cậu vào hầm rượu, cậu cũng có thể tìm được loại đắt tiền nhất.

"Tôi cố ý đó." Đường Dục tức giận nói: "Tôi muốn uống sạch cho anh nghèo luôn."

Tần Thời Luật: "..." Đó đúng là một lý tưởng lớn.

Ba chai rượu không đủ làm anh nghèo đi, nhưng Tần Thời Luật phát hiện một chuyện, cậu đang tức giận, tuy rằng lửa giận không rõ ràng, nhưng dù sao anh là người có kinh nghiệm từ hai bàn tay trắng, vẫn có chức năng học một biết mười, tự nâng cấp bản thân.

Tần Thời Luật tự hỏi, anh vừa đi công tác hơn một tuần, hình như không chọc giận cậu mà nhỉ?

Tần Thời Luật ngồi xuống ghế sô pha, ngồi ở cạnh Đường Dục, hỏi: "Vì sao muốn tôi nghèo?"

Đường Dục không vui nhìn anh: "Bởi vì tôi hối hận rồi."

Tần Thời Luật nhíu mày: "Hối hận điều gì?"

Hối hận vì lấy anh?

Đường Dục khịt mũi, khoanh tay ấm ức nói: "Tôi hối hận không cầm năm triệu của mẹ anh, giờ tôi không có tình, không có tiền, cũng không có hạnh phúc."

Tần Thời Luật: "?"

Nếu anh nhớ không lầm, hạnh phúc của Đường Dục hình như là chuyện đó.

Đường Dục hối hận, mặc dù năm triệu không phải là tiền trả hàng tháng, nhưng còn vẫn hơn không có, con muỗi dù nhỏ đến đâu cũng là thịt, nếu không, nếu cậu ly hôn mà không có đồng nào, chẳng phải sẽ phải chui gầm cầu tìm chỗ ngủ?

Đến lúc đó, cho dù cậu có thể sống sót rời đi, cũng không kém sắp chết bao nhiêu.

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy mình thật đáng thương, nên cậu quyết định uống hết rượu ngon trong tủ rượu của Tần Thời Luật rồi mới đi! Không uống hết cũng phải mang theo hai chai!

Tần Thời Luật không nói nên lời: "Em uống rượu là vì nhớ đến chuyện này?"

Chuyện này?

Sống chết không phải là chuyện lớn sao?

Thấy dáng vẻ không ăn năn của anh, Đường Dục liền trách móc: "Anh về muộn như vậy có phải lại đi xem mắt đúng không? Anh xem mắt trong thời gian kết hôn, là muốn ly hôn với tôi à?"

Tần Thời Luật hơi không theo kịp mạch suy nghĩ của Đường Dục.

Anh xem mắt bao giờ?

Tần Thời Luật đang muốn giải thích, Đường Dục đột nhiên cúi người ngửi, ngửi mùi nước hoa trên người anh, đưa tay ra, ngón trỏ đặt ở trên môi anh, đau khổ nhắm mắt lại giống như nữ chính trong phim đau khổ vì tình: "Đừng nói nữa, tôi sẽ không ly hôn với anh đâu, giấy chứng nhận kết hôn đã bị tôi giấu rồi, tôi sẽ không để anh tìm thấy!"

Mạng của cậu gắn liền với tờ giấy chứng nhận kết hôn, cậu sẽ không bao giờ ly hôn với anh!

Tần Thời Luật đau đầu, cậu vừa xem phải phim gì à?

Đường Dục vừa buông tay, Tần Thời Luật đã nắm lấy.

Tuy rằng Đường Dục uống nhiều trông có hơi buồn cười, nhưng quả thực khiến cho lòng của anh dâng trào.

Tần Thời Luật hỏi cậu: "Em giấu giấy chứng nhận kết hôn ở đâu?"

Đường Dục che miệng trợn tròn mắt nhìn anh: "Tôi không thể nói cho anh."

Tần Thời Luật xoa xoa đầu cậu, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều: "Ai nói cho em biết tôi đi xem mắt?"

Đường Dục che miệng, nghẹn ngào nói: "Lúc trước anh dẫn tôi đi xem mắt, anh còn không nói chuyện kết hôn cho người nhà biết, người nhà anh không biết anh đã kết hôn, còn giới thiệu đối tượng cho anh, trùng hôn là phạm pháp, nuôi tình nhân cũng không được, vô đạo đức." Tần Thời Luật vừa mới gặp người nhà hôm nay, rất tự tin: "Ai nói tôi không nói với người nhà?"

Đường Dục nhìn anh với ánh mắt dò hỏi.

Tần Thời Luật kéo tay đang che miệng của cậu ra: "Sao em không hỏi muộn như vậy mà tôi đi đâu?"

Đường Dục nhìn vào mắt anh, rõ ràng là đôi mắt vô tình, nhưng lúc này lại tràn đầy ý cười.

Đường Dục ngẩn ra, nhẹ giọng hỏi anh: "Anh đi đâu?" ( truyện trên app T𝕪T )

Tần Thời Luật nhìn chằm chằm vào đôi môi cậu, có lẽ vì rượu, đôi môi hồng hào hơn so với bình thường, thoạt nhìn rất mềm mại, có lẽ rất dễ dàng hôn: "Về nhà nói cho họ biết tôi kết hôn rồi, người yêu của tôi là một chàng trai rất đáng yêu."

Đường Dục chớp mắt, là đàn ông, cậu có thể miễn cưỡng chấp nhận từ dễ thương.

Cậu nhìn Tần Thời Luật, mặc dù bây giờ nói cho người nhà biết có hơi muộn, nhưng anh cố ý trở về nói, vậy thì tha cho anh.

Đường Dục rất dễ nói chuyện nên không tính toán nữa, thậm chí còn lấy tay chọc vào đùi anh: "Vậy thì sau này không được phép đi xem mắt nữa."

Đường Dục nói mình không uống nhiều, nhưng ra tay không kiểm soát, ngón tay chọc vào đùi trong của Tần Thời Luật, chọc tới mức anh phản ứng, anh nắm lấy tay Đường Dục: "Sau này không đi nữa."

Đường Dục gật đầu, hào phóng nói: "Vậy tôi tha thứ cho anh."

Tuy rằng không biết tại sao phải tha thứ cho anh, nhưng Tần Thời Luật vẫn nói "Cảm ơn".

Thấy cậu muốn nói chuyện hẳn hoi, Tần Thời Luật chỉ vào mấy bình rượu rỗng: "Ba bình này do em uống à?"

Đường Dục cong môi, vừa rồi cậu không vui lắm, uống quá nhanh, không nếm được mùi vị: "Ừ."

Tần Thời Luật nâng cằm của cậu: "Say rồi hả?"

Đường Dục nhìn anh: "Không, tửu lượng của tôi không tệ."

Tần Thời Luật muốn nói, không tệ? Mà là cực kỳ không tệ!

Uống xong ba chai rượu vang, còn có thể tán gẫu rất lâu với anh, lấy tửu lượng này trên bàn rượu, những người khác chẳng phải đều say hết sao?

Tần Thời Luật nâng cằm, dùng ngón tay cái cọ lên môi cậu: "Mai có mất trí nhớ không?"

Đường Dục giơ tay làm ký hiệu số sáu: "Tôi có thể uống sáu bình, trong phạm vi sáu bình sẽ không mất trí nhớ."

Tần Thời Luật: "..."

Thật muốn cho cậu thêm ba chai nữa để thử.

Đường Dục dụi dụi vào anh như một chú mèo con, nhìn chằm chằm vào tay anh với ý đồ rõ ràng.

Biết cậu đam mê chuyện này, Tần Thời Luật đã lợi dụng cậu rất nhiều, nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia, Tần Thời Luật trực tiếp đè vai cậu, chạm vào hạnh phúc của cậu...

Mặc dù biết là tìm thú vui, nhưng Tần Thời Luật cũng không thể từ chối, chủ yếu nếu anh từ chối, đồ vô lương tâm kia lại đi tìm Lâm Nghi xin năm triệu thì phải làm sao?

Lúc trước đều làm trong phòng, nhưng đây là lần đầu làm ở ngoài phòng.

Đường Dục không khỏi "hừ" một tiếng, cậu luôn cho rằng mình thích ổn định, bây giờ mới biết, cậu còn thích kích thích nữa!

Tần Thời Luật ấn eo cậu, cắn vành tai cậu, Đường Dục choáng váng, Tần Thời Luật khàn giọng hỏi: "Có thể hôn em không?"

Đường Dục còn chưa kịp gật đầu, đã bị hôn, tiếng lầm bầm trầm thấp biến thành tiếng nức nở, tất cả đều bị bịt kín trong miệng.

Tần Thời Luật trên hôn dưới công, dùng cả miệng và tay, Đường Dục chỉ cảm thấy đầu óc thiếu dưỡng khí, cả người mềm nhũn trong vòng tay của anh.

Hô hấp của Tần Thời Luật cũng hỗn loạn, đột nhiên buông ra: "Muốn mở khóa nhiệm vụ mới không?"

Đường Dục vội vàng nắm lấy tay Tần Thời Luật: "Muốn, muốn."

Tần Thời Luật cầm ly rượu vang lên, ngẩng đầu uống nốt phần rượu còn lại trong đó, đứng dậy, bế cậu từ dưới đất đi lên lầu.

Đường Dục cảm giác được cậu chỉ chớp mắt hai cái đã nằm ở trên giường trong phòng, Tần Thời Luật đè cậu xuống, hai tay đặt ở trên đầu cậu, trong mắt tràn đầy dục vọng, giống như một con báo, chỉ biết chờ đợi để phục kích con mồi, vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm.

"Nói đi, sao lại thay đổi giá thầu?" giọng Tần Thời Luật khàn khàn, nhưng vẫn là cẩn thận trấn an người bên dưới.

Đường Dục không thoải mái, nhưng không thoát ra được, nhẹ giọng nói: "Bởi vì anh ta làm chuyện xấu trước."

Chuyện xấu?

Tần Thời Luật hôn cậu như một phần thưởng.

Quá trình dạo đầu rất dài, giống như một viên kẹo được đặt trước mặt, rất cám dỗ nhưng không được ăn.

Đường Dục khó chịu gọi tên của anh, lúc này Tần Thời Luật lại hỏi: "Cho nên đổi giá đấu thầu là muốn trút giận cho anh?"

Đường Dục rất buồn rầu.

Tại sao lại là giá đấu thầu?

Nhất thiết phải hỏi vào lúc này?

Đường Dục mồ hôi đầm đìa lắc đầu, dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại trả lời anh: "Không, là quà. Tôi đã nói là sẽ tặng quà cưới cho anh mà."

Cậu nói sẽ tặng quà cưới cho anh, cậu đã giữ lời.

Mặc dù mục đích ban đầu của món quà này là để lấy lòng tin của anh, nhưng ai nói một món quà không thể có hai ý nghĩa? Hơn nữa, đây là thành ý của cậu, dùng tiền của người khác để thể hiện thành ý lớn nhất của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play