Thẩm Huyền thoáng chốc nghẹn họng, miễn cưỡng gượng cười, rồi nói: "Lâm Nha chính là Thẩm Ngọc, mười một năm trước bị lạc khỏi nhà họ Thẩm, ta là cữu cữu của hắn, sao mà nhận nhầm được?"
Điều này thì không chắc lắm đâu, bình thường bọn buôn bán trẻ em nào chẳng nói chúng là cha mẹ của đứa nhỏ chứ.
Hạ Miên hỏi: “Ông nói hắn là Thẩm Ngọc, vậy có chứng cứ gì không? Ví dụ như lúc bị lạc hắn mặc đồ gì, có dấu hiệu nào của nhà họ Thẩm không? Dù sao người giống người nhiều lắm, có nhận nhầm thì cũng bình thường thôi."
Thẩm Huyền thấy nàng đề phòng mình như đề phòng cướp thì giận đến mức bật cười.
Bộ nàng không biết địa vị của nhà họ Thẩm ở kinh thành sao? Hôm nay không biết có bao nhiêu người ước mình là thiếu gia thất lạc của nhà họ Thẩm đấy.
Trong suy nghĩ của Thẩm Huyền, sau khi Lâm Nha hay tin mình chính là Thẩm Ngọc, chắc hẳn đang trông mong theo mình về ngay mới đúng, ai ngờ lại đột nhiên xuất hiện Hạ Miên không biết tốt xấu thế này.
"Mười một năm rồi, ai nhớ nổi chứ." Dù có là con ruột thì Thẩm Huyền còn chẳng nhớ mỗi ngày nó mặc đồ gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play