Ngày xưa, có hai anh em mồ côi mẹ sớm, ở với cha từ nhỏ. Người cha vì phải làm lụng vất vả nên thường đau yếu luôn, không đủ sức làm lụng gì được mấy. Nhà lại nghèo, không có gì ngoài hai cây khế và cái sân nhỏ bằng chiếc chiếu của ông bà để lại. Người anh cả thì rất lười biếng, suốt ngày hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ngồi bó gối nhìn trời nhìn đất. Mọi việc đều dồn lên đôi vai của người em út.
Năm ấy, người cha lâm bệnh nặng. Người em phải cày thuê, cuốc mướn đầu tắt mặt tối suốt ngày mà vẫn không đủ gạo nuôi cha và người anh lười biếng. Thấy cha già lâm bệnh càng lúc càng nguy kịch, người em đánh bạo chờ đến đêm ra đồng cắt trộm lúa, đào trộm khoai, đem về bán lấy tiền chạy chữa thuốc thang cho cha. Nhưng rồi một hôm, người cha sắp khỏi bệnh thì người em út bị bắt quả tang vì tội trộm lúa phải đi tù.
Người anh ở nhà túng kế, mặc cha già yếu, bỏ nhà đi lang thang đây đó xin ăn. Chừng nửa năm sau, anh ta đến Kinh thành và xin được một chân lính hầu ở hoàng cung. Rồi một năm sau nhờ tài nịnh hót, anh ta được vua cho làm quan ở một huyện nọ. Tuy được làm quan, có của ăn, của để, nhưng người anh chẳng bao giờ về quê thăm nom gia đình, thăm đứa em vì gã mà phải lâm vào vòng tù tội.
Người cha già ở quê nhờ bà con hàng xóm chăm sóc bữa khoai, bữa cháo kéo dài cuộc đời khốn khổ được hai năm thì mất. Nghe tin cha chết, người em vật vã khóc than nài nỉ người cai ngục cho về quê làm lễ hỏa táng cha ba ngày rồi xin trở lại tù. Trên đường về, nghe tin anh mình làm quan huyện gần đấy, người em bèn ghé vào thăm anh định bụng báo tin cha mất cho anh mình hay. Nhưng khi vào định gặp anh thì người anh bất nghĩa sợ em đến nhờ vả nên không nhận em và sai quân hầu quát tháo, đuổi đi.
Bị người anh xua đuổi, người em giận anh lắm, lầm lũi đi nhanh về quê để an táng cha. Hỏa táng cho cha xong, người em mang cốt cha đem về nhà thờ. Nghĩ đến tình cảnh của mình đang trong vòng tù tội, cha già yếu không người chăm sóc đã qua đời, còn người anh lại bội bạc, người em không cầm được nước mắt. Chàng ôm mặt khóc suốt ngày. Người cha thương con mồ côi, hiếu thảo, hiện về bảo:
"Con ơi! Thôi đừng buồn tủi nữa. Khi mãn hạn tù trở về,con nhớ chăm sóc hai cây khế trước nhà. Con nhớ đừng quên lời cha dặn".
Mãn hạn tù, người em trở về quê. Ngày ngày chàng vào rừng đốn củi gánh ra chợ bán kiếm sống qua ngày. Chiều chiều, nhớ lời cha dặn, chàng bắt sâu, vun gốc, ra ao gánh nước và tưới cho hai cây khế. Đến mùa, hai cây khế đơm bông kết tráiđầy cành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play