Nói ra câu ấy, Trương Tĩnh cười ngại ngùng nhìn Trình Nhiên, đáng lẽ không nên nói, nhưng đồng thời cô cảm giác đã lắm, cảm giác thoải mái của một người vừa làm chuyện xấu, cảm giác giống như khi lên đại học cô vứt bỏ hết sự rụt rè ngoan ngoãn thời cao trung sống thất với con người mình, lần này cũng vậy bóng mây u ám cuối cùng thời cao trung, bị câu nói này thổi bay.
Trời quang rồi.
Từ nay mây bên bao phủ tan đi, bầu trời lại xanh ngắt thư thái.
Con người là động vật khó hiểu thế đấy, vết thương tưởng chừng đi theo mình cả đời, đột nhiên vào lúc phù hợp, nó chẳng còn là gì nữa.
Mình hình như xấu hơn rồi.
Lý Gia Càn ngớ người: “ Em nói gì thế, phân đà gì?”
Trương Tĩnh ưỡn ngực lên, đối diện thẳng thắn với ánh mắt hắn, cô trưởng ban tuyên tuyền mạnh mẽ của hội sinh viên quay về: “ Hội Thiên Hành bắt nguồn từ Đh Trung Nam, Trình Nhiên chính là người sáng lập, về sau Thanh Hoa thấy mô hình này hay, nên có người học theo.” “Anh ấy sáng lập á? “ Trường Hàn chỉ Trình Nhiên còn chưa tin, cái anh cười ngốc ngốc thành lập cái hội rất lợi hại kia à? Người lớn trong nhà không hiểu đang nói chuyện gì, chỉ thấy Lý Gia Càn hóa đá ở đó thì ngạc nhiên vô cùng: “ Tĩnh Tĩnh, cháu nói gì thế? Trình Nhiên sáng lập cái gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT