Lúc này đã là 11 giờ rồi, lễ hội âm nhạc bắt đầu vào lúc 8 giờ, diễn ra 3 tiếng, trong suốt 3 tiếng này, Tần Tây Trăn chỉ nghỉ ngơi vào những lúc thay y phục, tính ra cô diễn suốt 2h30 phút, thực sự không hề dễ dàng.
Xung nhanh nhà thi đấu quá đông, giao thông lại ùn tắc, không hi vọng gì kiếm được xe ở đây, bọn họ phải đi bộ ba bốn trăm mét tới ngã tư, vậy mà nơi này lề đường xe vẫn đỗ san sát, có thể thấy sức hút của Tần Tây Trăn lớn thế nào.
Đột nhiên có người đứng bên một cái xe lớn tiếng gọi Trương Tĩnh rồi vẫy tay.
Mọi người quay đầu nhìn, trông dáng vẻ thì không hề giống cha mẹ Trương Tĩnh, ăn mặc chính thức, cười ôn hòa, có cảm giác giống người làm chức vị thư ký ở cơ quan nhiều năm.
Trương Tĩnh tới chào chú Triệu, người gọi là chú Triệu tới đón Trương Tĩnh, mời cửa xe ra, cô tạm biệt mọi người lên xe rời đi.
Lão Quách quay đầu nhìn Trình Nhiên, háy mắt đầy thâm ý: “ Để ý biển số xe không? Trương học tỷ xem ra lai lịch không nhỏ đâu.
| Tên này có kiến thức xã hội vượt xa sinh viên bình thường, chỉ là suốt ngày ăn mặc lôi thôi, đi đâu cũng loẹt quẹt cái dép lê trắng ngả màu ố vàng, hình tượng tệ không chịu nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT