Ngạc nhiên, quật cường cùng với chút ghét bỏ, Trương Tĩnh nheo mắt nhìn bóng lưng nhàn nhã bỏ đi kia, hít sâu một hơi, Trương Tĩnh không muốn vì người khác mà để ảnh hưởng tới cảm xúc bản thân, nhặt sách đặt lên mặt ghế, mỗi tay lại nắm một cái thanh ngang lưng ghế, xách lên đi tiếp.
Hai bên đường dây leo chằng chịt giăng kín tường kè và khe hở trong rừng cây, Trường Đh Khoa kỹ Trung Nam kỳ thực xây trên một ngọn đồi thấp, chiếm trọn vẹn cả ngọn đồi này, địa hình nhiều chỗ mấp mô, nhiều chỗ xây kề tránh mưa lớn làm đất rửa trôi, đi vào đoạn đường này, tuy có đèn đường, nhưng bị dây leo và tán cây rậm che mất, làm con đường hơi tối, bóng cây tạo thành hình dáng kỳ quái lay động.
Trương Tĩnh không phải cô gái nhát gan, chuyện này không làm cô sợ.
Trình Nhiên đi được chừng mười mấy mét thì sau lưng nghe thấy tiếng cạch một cái, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Xoay người lại, nhìn thấy Trương Tĩnh bị ngã.
Trình Nhiên vội vàng quay lại, Trương Tĩnh hai tay chống mặt đất, đầu gối bị rách, cô rên khẽ, mày nhíu lại tỏ vẻ đau đớn, vì cô mặc váy, tư thế này hơi bất nhã, cái váy ngắn trượt xuống lộ ra cặp đùi ngọc thon dài khêu gợi, rất tròn rất trơn, từ bẹn đùi tới sát mép váy viền hoa có thể nhìn thấy chính giữa cặp đùi kia là quần lót màu hồng, y vội quay đầu đi hướng khác.”Không sao, tôi làm được.”Trương Tĩnh cảm thụ được ánh mắt Trình Nhiên vừa thoáng dừng lại một chút, lúc này mới vội đè mép váy, nhịn đau đứng dậy, ánh mắt quật cường, đồng thời có chút bất mãn vì hành vi vừa nãy của Trình Nhiên: “ Chị như thế rồi sao bê được, để tôi giúp chị, đi hướng nào?”
Trình Nhiên không để ý tới lời Trương Tĩnh, nhấc ghế lên, mặc dù không hề nặng, nhưng đi quãng đường dài sẽ là khảo nghiệm không nhỏ về thể lực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT