Trình Nhiên vẫn hàng ngày đi học đúng giờ, thực ra chẳng phải là công của y, mà do Triệu Văn Quảng, ông chú này tính cách hơi teen một chút, thích quà vặt thích mấy thứ đồ uống học sinh, nhưng mà ý thức quân nhân vẫn rất đậm nét, ngày ngày đúng giờ gọi Trình Nhiên đi học.
Còn Du Hiểu, từ đó lủi thủi một mình.
Có lẽ là thế, hai người đi cùng nhau, một người đi nhanh hơn nhìn thấy những thứ mà người đi chậm hơn không thấy, thế là càng bước càng nhanh, còn người phía sau tụt lại xa dần, nhìn như đứng yên tại chỗ.
Cho dù người đi nhanh muốn kéo người đi chậm theo, kỳ thực đã không thể đi cùng nhau nữa, chỉ có thể quan tâm và thương xót, chủ động dừng lại cũng không có niềm vui đi cùng nhau như trước kia.
Trên thế giới này thứ tốt đẹp nhất là nó, mà khiến người ta khó xử nhất là nó.
Nếu người đi chậm không biết mình, vậy sau sự đáng thương chính là đáng trách.
Cho nên người anh em à, cậu không nên vì tôi mà dừng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play