Dương Hạ không phải là kim cương bất hoại, buổi chiều ở thao trường, bạn cùng bàn nhìn thấy Dương Hạ chạy xong sau đó ngồi sau bồn hoa kín đáo, ngây ra nhìn phía trước, bộ dạng đó khiến trong đầu cô xuất hiện bốn chữ "hồn xiêu phách lạc.”
Cho nên cô sinh vài phần thương xót, ngồi xuống bên cạnh hỏi: “ Làm sao lại ngồi một mình ở đây?”
Dương Hạ cười nhẹ: “ Mình chỉ muốn ngồi đây một lúc.” “Có tâm sự sao? “ Bạn cùng bàn dè dặt hỏi, hai người còn chưa thân thiết lắm, không biết hỏi thế có quá riêng tư không: Dương Hạ co chân lại, hai tay luồn xuống ôm lấy đùi, giấu mặt giữa hai gối: “ Làm sao bây giờ, mình lại làm chuyện khiến người ta ghét rồi.”
Bạn cùng bạn khẽ ôm vai cô, nhìn thôi đã thấy đau lòng.
Chẳng biết chàng trai may mắn kia là ai.
Ký ức của Dương Hạ rất rõ, nhưng cô không nói, ngày hôm đó Tạ Chấn rất được hoan nghênh, nhưng đứa con trai rất gầy rất thấp đứng một mình đằng xa kia luôn ở trong mắt cô, mấy lần cô muốn tới, ngại đông người nên thôi.
Khi đó đứa con trai đó cố ý mặc áo sơ mi quần jean xuất hiện, mặc dù áo rộng thùng thình, quần jean thì bạc phếch, dù đám nữ sinh rúc rích cười với nhau, nói cậu ta bắt chước, trông thật ngốc, nhưng Dương Hạ không nói ra, cô thấy đứa con trai đó mặc đẹp hơn Tạ Chấn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play