Trình Nhiên về tới nhà đã gần 10 giờ rồi, trời vẫn mưa liên miên không dứt, trên mái nhà, trên đường phố, nước mưa bắt lên tạo thành tầng bụi nước mịt mù, giống như có dải lụa trắng tựa có tựa không vắt ngang thành phố.
Ngẫu nhiên có một cơn gió thổi qua, dải lụa kia uốn lượn, hạt mưa nghiêng đi, rào rào đánh xuống đất.
Vừa mới tắm nước nóng, lau khô đầu thay một bộ quần áo khô ráo, về phòng thấy di động có tin nhắn, cửa Tần Thiên, mở ra một cái y giật mình, tin nhắn là : " Trình Nhiên, bạn ở nhà à, ra ngoài một chút được không?”
10 giờ 30 rồi, nha đầu này chưa về nhà sao? Làm gì vậy chứ? Chẳng kịp nghĩ nhiều, Trình Nhiên cầm ô chạy ra khỏi nhà, chẳng kịp trả lời mẹ.
Khi Trình Nhiên cầm ô ra ngoài, nhìn thấy Tần Thiên đứng dưới cột đèn bên đường, ngay giữa cơm mưa to, chẳng có gì che chắn, toàn thân đã ướt sũng, tóc bết lên mặt, hai tay ôm vai, thi thoảng có chiếc xe vội vàng phóng vút qua, nước bắn tung tóe.
Đó là thời khắc cô xấu xí nhất, thê thảm nhất.
Trình Nhiên chạy nhanh tới che ô cho cô, dù điều này không còn nhiều ý nghĩa nữa, hơi gắt giọng trách: “ Làm gì thế, sao không về nhà, ướt hết cả rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play