Những lời này của Tôn Huy khả năng với học sinh bình thường nghe vào tai sẽ chẳng hiểu gì, thậm chí còn nghĩ, có phải thầy nghĩ quá nhiều rồi không? Còn Trình Nhiên hiểu ý Tôn Huy, ở góc độ của ông, có lẽ đã thấy đủ nhiều rồi, vì thế đưa ra lời cảnh báo chân thành vì không muốn Trình Nhiên đi vào vết xe đổ đó.
Chúng sinh nghìn nghịt, ra sức tranh nhau bơi về phía trước, người trẻ tuổi thường thấy tương lai có vô hạn khả năng, cho rằng mình có thể làm được tất cả, nào biết rằng ngay cả nỗ lực duy trì sinh hoạt, nhiều lúc chẳng phải dễ dàng gì.
Không cần biết là do Tôn Huy nhận ra y và Khương Hồng Thược ở trường đã thân thiết hơi quá mức, hay là vì có ai đó tác động ở phía sau, Trình Nhiên đều tin ông nói những lời này của Tôn Huy đều có thiện chí.
Thế nên Trình Nhiên nhận phần tình nghĩa này của Tôn Huy, hít sâu một hơi nghiêm túc nói: “ Thầy nói đúng ạ, nhưng em thấy tương lai chưa xác định mới càng thú vị, cuộc sống không nên bị an bài, mà là nên bước đi thật chắc chắn tạo ra.” “Chỉ cần em nhớ lời thầy nói là được rồi ...”Tôn Huy cười xua tay, có lẽ không muốn bầy không khí quá nặng nề, lại có chút cổ vũ: “ Em còn kém xa lắm, không mau phấn chấn đuổi theo.” “Nhất định rồi ạ.”
Đợi Trình Nhiên xác nhận không có việc gì khác mới dần thu lại nụ cười, nhìn biểu hiện của thiếu niên này vừa rồi, Tôn Huy biết y sẽ không chấp nhận số mệnh, ông cũng không muốn làm người ta mất hứng, cho nên mới phối hợp mà cổ vũ một câu.
Điều cần nói đã nói rồi, là người làm thầy, ông cũng chỉ có thể dẫn dắt vậy thôi.
Nhìn ra ngoài hành lang nơi từng chứa đựng thanh xuân vô số gương mặt trẻ trung tươi cười, khẽ thở dài không thành tiếng......................

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play