Thành tích xếp thứ ba mấy ở Thập Trung, đó là khái niệm gì? Bất kể ở đâu trong cái Thành Đô này, nói ra thành tích đó, dù người ấy có diện mạo thế nào, cũng trở thành "tư chất hơn người".
"Học bá", "người ngoài hành tinh", "tiền đồ vô lượng", các loại hào quang sẽ phủ lên người, khiến người ta phải kính sợ ba phần, có thể đi ngang như cua rồi.
Đợi hồi lâu không thấy chị họ mình nói gì, Tạ Phi Bạch muốn hét thật to, sướng.
Vương Ngọc Lan gõ đầu hắn: “ Đứng đó làm gì, mở cửa.”
Tạ Phi Bạch xoa đầu mở cửa, mặc dù bà chị này vẫn chanh chua, nhưng khí thế rõ ràng giảm xuống rồi.
Thế nào, không phải chị chướng mắt với em à, không phải chị cho rằng bạn em toàn loại lưu manh à, chị thường vênh váo vì mình là học sinh Thập Trung lắm mà, hồi đi học chị xếp thứ mấy, so được với Khương Hồng Thược không? Lùi lại mọt chút mà nói, chị so được với Trình Nhiên không? Vương Ngọc Lan đúng là trở tay không kịp, xưa nay cô luôn kiêu ngạo vì mình từ Thập Trung đi ra, loại trường học như Thập Trung Thành Đô, luôn khiến người ta cảm giác gắn bó, cho dù vào đại học, tìm được bạn cùng trường, mọi người đều thân thiết như người nhà.
Có người trực tiếp đem cả đồng phục Thập Trung tới đại học, vì ngôi trường đó mang lại cho người ta tự hào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT