Triệu Nguyệt chép miệng luyến tiếc, cô cũng vì Lục Vĩ hôm qua tới đây mà nghe ngóng được ít chuyện, chuyện hay như thế mà chồng cô không rõ chi tiết, tò mò chưa thỏa.
Lại nghĩ Khương Vi Cầm đã 40 rồi mà chẳng chịu già, thậm chỉ càng ngày càng mặn mà, cô cũng ghen tỵ, cha Lục Vĩ hẳn là nuối tiếc lắm: “ Chưa nói tổng giám đốc Lục, em thấy Lục Vĩ cũng có tiền đồ lắm, ở khu biệt thự Cảnh Sơn có không ít đứa bé, nhưng đứa nào đứa nấy chẳng sợ ông cụ một phép, đến gần cũng chẳng dám.
Chỉ có Lục Vĩ là khác, không những không sợ còn rất quấn ông cụ, ông cụ cũng rất thích cậu ta, nào là đánh cờ, câu cá, thậm chí đưa tới Đới Bắc Hà bơi.
Lục Vĩ lần nào tới nhà chẳng ngồi ăn cơm cùng bàn với ông cụ, đến em đây còn chưa có cái vinh dự đó, con cháu Khương gia cũng chẳng có phần.” “Em nói không sai, tương lai cậu ta chỉ cao hơn cha mình chứ không thấp hơn được.”Liễu Cao lấy đôt ngón tay gõ gõ lên bàn, mắt nhìn phía sau tính toán: Lục Vĩ trước kia học ở Thanh Hoa, sau đó sang Mỹ học tại trường Wharton thuộc Đại học Pennsylvania, tốt nghiệp xong về nước vào thẳng chính phủ công tác, giờ là phó huyện trưởng huyện Nam Dương.
Cả nước được mấy người ở tuổi này đã là phó huyện trưởng, đành rằng trong nhà có trợ lực, nhưng người có bối cảnh cao hơn còn lông bông kia kìa.
Triệu Nguyệt đặt chén trà xuống, chuyển sang bên kia ghế sô pha, áp người vào chồng thì thầm: “ Em bảo này, ông cụ vào Xuyên nghỉ dưỡng, ngay cả con cái mình cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại thông bao, vậy mà lại gọi Lục Vĩ đang tham dự hội nghị ở Thành Đô tới, còn không phải là thiên vị sao? Hơn cả con ruột chứ ....
Còn hàng cháu chắt chỉ gọi mỗi Hồng Thược tới, vậy là mấy tin đồn chuyện thông gia tám phần là thật rồi.” “Chị họ anh nếu tuân theo bố trí trong nhà đáng lẽ tiền đồ hơn xa bây giờ ấy chứ ...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT