Thời gian lặng lẽ trôi đi.
Năm thứ hai chưa bắt đầu tự học tối, tan học là về nhà, ở khu năm thứ ba, trước giờ tự học, loa phóng thanh thường phát những bài hát thịnh hành, có ( Tôi là nữ sinh) của Từ Hoài Ngọc, có ( Nước mắt Mona Lisa) của Lâm Chí Huyền, có ( Thương tâm Thái Bình Dương) của Nhậm Hiền Tề, đang hot khắp đường lớn ngõ nhỏ, cùng với bài hát của Tần Tây Trăn.
Giọng hát của cô phiêu diêu vang khắp trường học, có học sinh tản bộ trên thao trường lẩm nhẩm hát theo.
Đó là bài ( Một đời yêu thương) - Thế gian này khó thoát khỏi số mệnh Yêu nhau nhưng chẳng thể lại gần Có lẽ điều ta nên tin đó là duyên phận Yên tĩnh một mình ngồi nhìn trần thế Hoa tươi dù có tàn ( Vì anh) Sẽ lại nở ...
Đôi khi nghe người bên cạnh thảo luận về Tần Trây Trăn, tranh luận về phong cách biến ảo của cô.
Trình Nhiên lại nhớ về ngày hai người ngồi bờ kè đó, lòng đầy hoài niệm, bây giờ cô ấy đã là một tiểu minh tinh đầy hứa hẹn, sau này chắc chắc còn đi xa hơn nữa, hai người giờ xa xôi như hai thế giới rồi.
Đôi khi không khỏi ích kỷ nghĩ, chỉ muốn Tần Tây Trăn mãi mãi chỉ là cô giáo âm nhạc, ngày ngày chống cằm nghe cô kể ước mơ của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play