Quán trà cách khu tập thể không xa, ở ngay đầu đường, là căn nhà hai tầng, treo tấm biển vuông vức viết hai chữ “trà quán”.
Diện tích quán tương đối, không rộng lắm, vài cái bàn trà lâu năm, nước gỗ đen bóng, xếp vài chiếc ghế mây, trên bàn đặt vài cuốn sách đóng chỉ và đèn lồng, rất có phong vận cổ xưa.
Gọi là quán trà kỳ thực với người Thành Đô thì đây là nơi giải trí tổng hợp, thường thường bạn bè tụ tập ở đây đánh mạt chược hay chơi bài gì đó, chơi một cái là thường ngồi cả ngày hoặc thâu đêm.
Quán trà phục vụ luôn cả ăn uống, xem đá bóng, tổ chức tiệc gia đình hay buổi liên hoan nhỏ cũng được, ngay cả đời sau thì hình thức quán trà này vẫn rất thịnh hành.
Trình Nhiên tới nơi thì Vương Đồng Quang đang hả hê lắm, tên này trên 20, mặc áo sơ mi hoa phanh ngực, khoe dây chuyền vàng bên trong, đúng cái vẻ chướng mắt của đa phần dân nhà giàu bấy giờ, liên tục trêu chọc: “ Tương Nhị Oa, còn tiền chơi không? Hay là thôi đi, 50 đồng tiền cược này cũng mang về đi, đừng để thua tới cái quần cuối cùng, coi như mua lấy bài học.
Ài, Hoa Thông bọn mày bị người ta mua rồi, đến khổ, vốn đường đường là công ty cấp khoa cấp xử, rơi vào tay tư nhân, giờ làm công cho ông chủ tư rồi ...
Tưởng là không may lắm rồi, ai ngờ bọn nhà quê Phục Long đó không biết sống chết, đi chọc vào đám Lô Hiểu Đông, giờ hay rồi, đám người Hoa Thông bọn mày còn giữ nổi bát cơm hay không khó nói, cha mẹ mày đi làm công cho người ta kiếm đồng tiền không dễ, đừng phung phí ....

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play