Mỗi ngày Khương Hồng Thược đều là số ít học sinh tới trường sớm nhất, trong số ít đó có cả Trình Nhiên, Từ Lan không rõ vấn đề giao thông ở Thành Đô, chỉ nghe nói là tắc đường luôn, cho nên mỗi ngày đều gọi Trình Nhiên dậy thật sớm, vì sợ con đến trường muộn.
Kết quả là Trình Nhiên ngáp ngắn ngáp dài vào trường.
À còn chuyện tập thể dục buổi sáng thì quên đi, lúc mới quay về thì còn tích cực chứ giờ thì Trình Nhiên hết cái động lực đó rồi.
Bản chất Trình Nhiên là tên lười.
Trình Nhiên đứng bên lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đường nét tinh tế, tóc buộc lại thành đuôi ngựa cao, ít tóc mái thả lòa xòa xuống trán, khoé mắt hơi xếch lên một chút, cánh mũi nhỏ hơi phập phồng, hơi thở nhẹ như cơn gió ban mai, lỗ tai khả ái phủ lớn lông tơ mịn màng, cánh môi hồng như cười mà lại không phải cười, cho dù ở trong trạng thái bình thường, người ta vẫn nhận ra cô là cô gái hết sức hoạt bát năng động.
Hít sâu một hơi, cố gắng không để giấc mơ ngày hôm qua làn hỏng cảnh đẹp này, Trình Nhiên tự nhiên chào hỏi: “ Bạn mỗi ngày đều đến sớm thế à?”
Khương Hồng Thược nghe giọng Trình Nhiên đằng sau thì hơi giật mình, cô không quay đầu lại: “ Mẹ mình lái xe đưa mình đi, khi mẹ mình bận thì mình đi xe bus, cũng chỉ mất một bến thôi mà.” “Chỉ một bến thôi ...”Trình Nhiên khẽ lẩm bẩm, nắm được ngay thông tin quan trọng: Tựa hồ đoán được Trình Nhiên đang nghĩ cái gì, Khương Hồng Thược quay lại, mày nhướng lên: “ Đừng có ý đồ đoán mình ở đâu, cậu không biết được đâu.” “Bạn quên mất nhà mình làm cái gì à? Công ty điện tử viễn thông đấy, số điện thoại cố định đoạn sau tương ứng với khu vực trong thành phố.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play