Mưa như trút nước, khắp Thành Đô đâu đâu cũng là màn mưa trắng trời, Trình Nhiên sáng sớm thức dậy vẫn nghe thấy ngoài cửa mưa rơi không ngừng.
Cửa sổ phòng y hai lớp làm bằng tấm sắt không rỉ bố trí xếp lớp khéo kéo, nước mưa rơi lên đó có chút ồn, nhưng hơn cửa kính ở chỗ vừa ngăn được nước mà lại không bị bí, giúp không khí tươi mới lùa vào phòng.
Trình Nhiên mở cửa sổ ra, nước mưa theo gió xộc vào mặt, hít sâu một luồng không khí đậm hơi nước đó, aaa một tràng đầy thoải mái.
Từ Lan nghe thấy tiếng Trình Nhiên từ ngoài phòng nói vọng vào: “ Đừng nghịch nước, cảm đấy.” “Không sao mẹ.”Trình Nhiên híp mắt hưởng thụ: “ Con thích mưa mà.” “Đừng khùng nữa, thích thì không bị cảm à, mẹ sắp nấu xong mỳ rồi, nhanh còn ra ăn.”
Trình Nhiên đánh răng rửa mặt, sau đó kiếm chiếc áo sơ mi trắng, cái quần âu mặc vào, chỉ năm phút thôi là xong xuôi rời phòng, còn chẳng buồn soi gương.
Chẳng phải Trình Nhiên không để ý tới ăn mặc như vậy, mà có nguyên nhân, nếu như ăn mặc theo thời đại này, y sẽ thấy mình ngu không chịu nổi, nếu ăn mặc vừa ý bản thân như thời sau, người khác sẽ thấy y ngu không chịu nổi.
Đằng nào cũng là bi kịch cả, thôi thì mắt không thấy thì lòng không phiền.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT