“Rồi sẽ có một ngày khi bức tranh đó không còn khiến người ta thấy rung động khi nhìn vào, chỉ còn lại vệt màu lờ mờ không rõ ràng, trường học có lẽ sẽ sơn lại chỗ bảng đen đó, cho giống đoạn tường khác.”Liễu Anh có chút thương cảm, với ai chỉ nhìn đoạn báo tường đó qua tranh ảnh, báo chí thì thật khó miêu tả cảm xúc những người tận mắt chứng kiến nó, nhất là giây phút mà tấm vải được kéo xuống: Bây giờ trải qua một thời gian nhìn lại, cô thấy mới nhận ra Trình Nhiên đã làm việc ý nghĩa thế nào, như vậy cô, Diêu Bối Bối, Du Hiểu, Khương Hồng Thược, Dương Hạ ...
Còn có rất nhiều người trong trường, nhiều năm sau sẽ vẫn còn nhớ sự kiện này, họ sẽ có chung ký ức đáng nhớ.
Diêu Bối Bối cũng có chung cảm xúc như thế, nhớ tới thời gian từng trải qua nơi đó, nắm tay Khương Hồng Thược: “ Hồng Thược, bạn nhất định phải thường về thăm bọn mình đấy.”
Khương Hồng Thược cũng xúc động lắm chứ, nhưng cá tính cầu thị thực tế của cô, không nói ra được lời an ủi, khẽ nói: “ Năm sau học tập sẽ nặng hơn một chút, mình cũng có nhiều việc phải làm, thời gian rảnh rỗi không nhiều nữa ...
Mình sẽ cố gắng tranh thủ thời gian về thăm các bạn, còn lúc khác sẽ liên hệ qua thư và điện thoại.”
Nói những lời ấy cô không nhìn Trình Nhiên, nhưng những lời này chính là để Trình Nhiên nghe.
Đường xá cách trở, đời người rất dài, lời hứa tương lai không có ý nghĩa cũng không chín chắn, chuyện tốt nhất là sống cho hiện tại, đi đối kháng với cuộc sống là chuyện không có khả năng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT