Đây là bức tranh một thời thân thuộc với Tần Tây Trăn, khi cô còn có, cha cô cầm que trúc, đứng sau lưng cô nghe cô đánh đàn, hoặc ca hát.
Còn bây giờ, Tần Tây Trăn ôm đàn ghita đứng trước mặt người cha là bậc thầy âm nhạc cổ điển.
Hai tay Tần Tây Trăn đặt lên dây đàn, khi Tần Khắc Quảng còn đang đợi nột nhạc đầu tiên thì một tiếng ca cao chút đột ngột vang lên, tựa như cầu vồng sau cơn mưa vắt ngang qua bầu trời, một màu sắc đẹp đẽ xuất hiện ở không gian yên tĩnh.
“Tiếng cá heo thật đẹp đẽ!”
Trong đầu Tần Khắc Quảng lóe lên một suy nghĩ như vậy, toàn bộ giới giải trí không mấy người có thể phát ra âm thanh cá heo cao mà lại êm như thế, thậm chí cả trước kia cũng không có mấy.
Con bé từ khi nào đạt tới trình độ này, kỹ thuật ngân rung, kỹ thuật thở, kỹ thuật giọng bụng, giọng óc phải phối hợp nhuần nhuyển mới có thể phát ra âm thanh dễ nghe này.
Âm thanh cá heo đó vừa kết thúc, tiếng đàn như sương mù lúc hửng đông cũng lặng lẽ kéo tới, tiếp nối hoàn mỹ với nhau làm người ta không nhận ra tiếng đàn đã thay thế tiếng ca.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT