“Còn câu hỏi thứ ba của anh, làm lớn cỡ nào à? “ Trình Nhiên suy nghĩ: “ Em cũng không trả lời anh được, dù sao như anh nói rồi, em là học sinh mà, em không làm được quá nhiều đâu, em chắc ít nhất không lo cơm áo gì cả.”
Trình Tề trầm ngâm hồi lâu, sau đó đấu chí lại cháy lên trong đáy mắt: “ Vậy thì làm đi.”
Ăn cơm xong bát đũa tạm để đấy đã, cả nhà tán gẫu chuyện trên trời dưới biển.
Từ chuyện vui cuộc sống, hồi ức quá khứ, tới cả đại cục thế giới đều có thể thành đề tài, chỉ cần nhắc tới là nói thôi, lắm lúc lạc đề tới không ai hiểu vì sao lại nói chuyện đó.
Giống như vừa rồi bác cả còn hổi tưởng cuộc sống khổ cực thời hợp tác xã, đang nói chuyện làm đồng nuôi cá trong ruộng thế nào, lại nói tới hồi đó ao ước có một cái máy cày, rồi so cái máy cày với ô tô, thoắc cái nói hôm nọ nhìn thấy xe của thị trưởng, rồi câu chuyện biến thành thế này: “ Lý Tĩnh Bình lần này sứt đầu mẻ trán rồi, đám tam giáo cửu lưu nghe tin Sơn Hải chúng ta sắp tổ chức lễ hội du lịch quốc tế được tỉnh đầu tư lớn lắm nên mò cả rời kiếm ăn.
Nào là thuốc kích thích, nào là gái mại dâm rồi cái bọn đầu cơ, bày ra mấy cuộc thi vớ va vớ vẩn ...
người dân thành phố bị chúng xúi bẩy làm ai nấy sôi lên vì kiếm tiền, sợ chậm chân hơn người khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT