Cục trưởng Vương mặt trắng bệch, vội giải thích: “ Thị trưởng, không phải như thế, đều là do người ta đồn đoán bậy bạ .” “Dù không có ngụ ý như thế thì làm bức tượng này cũng là quá tục, ai không biết còn nghĩ thành phố Sơn Hải chúng ta là nhà giàu mới nổi.
Thành phố còn bao huyện nghèo như thế, làm cái tượng này có thích hợp không? Rồi sau này mọi người đánh giá chúng ta thế nào? Khi lễ hội du lịch quốc tế tới, người dân chỉ bức tượng này đánh giá, có phải muốn Lý Tĩnh Bình tôi thành trò cười?”
Lý Tĩnh Bình càng nói càng khó nến được lửa giận: Cục trưởng Vương thấy thị trưởng nổi giận thì không dám nói thêm gì nữa, liên tục nói kiểm điểm sâu sắc, Tôn Vĩ thành khẩn nói: “ Thị trưởng, tôi cũng phải kiểm điểm, chuyện này do tôi thiếu sâu sát.
Tôi cũng biết cục trưởng Vương đang tìm chủ đề thiết kế, mời đầu nói đây là hai vật cát tường, ngụ ý Sơn Hải là vùng đất hổ gầm rồng ngâm, sẽ dương danh tứ hải ở lễ hội du lịch này, tôi chưa xem bản thiết kế, không ngờ lại như thế.” “Chớ có cho rằng tôi quá mẫn cảm, thói đời xưa nay là như thế, trên làm sao dưới học vậy, ở chuyện này phải cẩn thận một chút, có khe hở bịt ngay từ đầu, tốt hơn là sau này chạy khắp nơi bù đắp.
Nếu Sơn Hải làm cái bức tượng lớn này, phía dưới sẽ thế nào? Lúc đó thì lấy lý do gì mà ngăn cản người khác.
Hư danh là thứ hại người, làm việc chỉ cần chú trọng vào chuyện thực tế là đủ, chỉ cần khiến cuộc sống người dân được tốt lên, người dân tự nhiên nhớ cái tốt các đồng chí.
Không phải là dựng một bức tượng may mắn, làm cái mê hồn bát quái trận là có phong thủy tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play