Trình Nhiên mặc dù cực kỳ động lòng, nhưng thực lòng y không hề muốn nhận món quà này: “ Chú Tạ, cháu không nhận cái ô này được, nếu nhận thì tiếng ‘chú’ này cũng không gọi được nữa rồi.”
Tạ Càn lắc đầu: “ Không được, không được, đã gọi chú rồi thì phải nhận quà chứ.
Thế này đi, cháu đừng từ chối vội, cũng không có gì đâu, chẳng qua là ký cái tên lên giấy là xong ấy mà.”
Làm gì có chuyện đơn giản như vậy? Người này có ý gì, nếu là tặng quà giá trị lớn như ngọc thạch hay đồng hồ đắt tiền, giá trị không bằng cửa hiệu, nhưng chắc chắn gây chấn động hơn, cha mẹ y sẽ kiên quyết từ chối.
Còn tặng cửa hiệu, đích thực mang chút hàm ý đảm bảo cho tương lai của Trình Nhiên hơn là món quà giá trị cao, có thể vòng qua được rào chắn tâm lý của cha mẹ y.
Chuyện này giống như một sự thăm dò có thiện chí.
Người này lo nhà mình dựa vào ơn cứu mạng đó mà bám vào anh trai hắn sao? Nếu đơn thuần là tạ ơn, sau phải đợi tới nửa năm sau mới tới? Chắc là nghe được từ đâu đó nhà Trình Nhiên thân thiết với nhà anh trai hắn, anh trai hắn lại đưa tay hỗ trợ hạng mục của Trình Phi Dương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play