Bình thường còn đỡ, mùa đông trời lạnh chóng đói, cứ đến cuối ngày là Trình Nhiên bắt đầu xuống sức, thất thểu vác cái bụng đói lết được về tới nhà thì mẹ cũng đã ở nhà làm cơm xong.
Từ Lan biết tính tính con, nhận lấy cặp sách: “ Mẹ làm cơm sắp xong rồi đấy.”
Trình Nhiên cứ đói là sức lực giảm mất một nửa, tinh thần mất 50%, xoa bụng: “ Cha vừa chưa ạ, con sắp chết đói rồi.”
Giờ Nhất Trung thực hiện chế độ cuối tuần nghỉ một hai ngay luân phiên, tuần thứ thứ bảy không đi học, thứ sáu không ôn tập tối.
Giọng Từ Lan chẳng còn vui vẻ như lúc con trai vừa về, khẽ buông tiếng thở dài: “ Cha con chả biết thế nào đâu, con đi thay quần áo rửa mặt rồi ăn cơm.”
Trình Nhiên về phong thay cái quần rách, rửa mặt qua loa như mèo, sau đó nhảy luôn lên bàn cơm, trên bàn đã có một đĩa thịt xào ớt nóng hổi, bát canh trứng rải hành hoa bắt mắt, nước miếng ứa ra.
Mỗi khi cuối tuần về nhà là thế nào cũng có thêm món ăn, mẹ lo cho y ngày ngày ăn cơm ở nhà ăn trường không tốt, về nhà phải tẩm bổ thêm.”Ăn từ từ thôi, nói mãi rồi, làm gì có ai ăn tranh của con đâu.”Từ Lan bê ra đĩa cá tẩm bột rán, cá không có xương, Trình Nhiên thích nhất, còn có cái đùi gà, hôm nay lấy từ nhà hàng: Trình Nhiên ăn bốn bát cơm, cái bụng no nứt luôn mà cái mồm vẫn thòm thèm, mang bát của mình đi rửa, rửa luôn cả nồi bảo mẹ không cần giúp: “ Mẹ, hộp kim chỉ nhà mình đâu nhỉ, cho con mượn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT