Trong phòng âm nhạc của Nhất Trung.
Một đoạn nhạc trúc trắc kết thúc, một đám học sinh chừng năm sáu đứa kéo tới, nhao nhao hỏi.”Cô Tần, có phải bọn em chơi nhạc không hay không?” “Này tay trống, cậu lạc nhịp đấy, đừng nói chân bọn này chứ.” “Vớ vẩn, tiết tấu đàn mới luôn chậm hơn nửa nhịp mà còn dám nói người ta à?” “Không sao, không sao, các em luyện tập thêm là được mà, quan trọng nhất là cọ xát để nắm được thói quen tiết tấu của nhau.”
Tần Tây Trăn trấn an tâm tình ban nhạc 57 độ mà mình tổ chức.
Cô ngồi lại trong góc, cụ thể mà nói thì không phải chơi không hay, với đôi tai mẫn cảm của cô, không khác gì lấy thanh sắt cào tường, không lúc nào là không bị dày vò: Nhưng cô phải kiên nhẫn dẫn dắt, cổ vũ, còn phải dốc hết sức dạy dỗ đám học sinh này, giống như những giáo viên của cô năm xưa đã làm, để những học sinh này cảm thụ được sự mỹ hảo của âm nhạc.
Có lẽ họ sẽ không đi trên con đường này, nhưng ít nhất trong cuộc đời về sau, bọn họ sẽ có đôi tai phát hiện ra những âm thanh mỹ lệ của cuộc sống.
Cô hi vọng, đôi tai đó là do cô cấp cho họ.
Trong đầu Tần Tây Trăn thoáng qua âm thanh tựa gió, tựa núi, tựa hương hoa thiên nhiên, nghĩ một lúc cô bảo ban nhạc tiếp tục luyện tập, mình đi tìm Đàm Khánh Xuyên.”Thầy Đàm, tháng sau là dạ tiệc văn nghệ của trường, phía ban nhạc quá bận bịu, tôi muốn tìm thầy xin một người.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play