Trình Nhiên mặc dù chơi Du Hiểu một vố an toàn thoát thân, nhưng mà biết chuyện chưa hết, cười méo xẹo, ai mà ngờ được Dương Hạ đột nhiên lại làm thế.
Chuyện này kiếp trước dứt khoát không thể có, mà nếu có chăng nữa thì câu đó chắc chắn chỉ là lời mắng mỏ rồi, vừa nghĩ tới đó bản thân y cũng có chút ngờ ngợ, có phải cô ấy mắng mình không? Ý nghĩ đó chỉ thoáng xẹt qua đầu thôi, y lại chẳng bị ngốc như Diêu Bối Bối.
Nói thật Dương Hạ để lại bóng ma không nhỏ với Trình Nhiên, đối diện với cô, y luôn có chút gì đó thiếu tự tin, không dám chắc chắn vào suy đoán của mình.
Làm sao đây? Mang chút thấp thỏm về lớp, quả nhiên tình hình cũng không sáng sủa hơn là bao, những học sinh xuống xem bài văn đã quay về rồi, dùng đủ loại ánh mắt không lời nào miêu tả đề nhìn y.
Đã thế lại có nữ sinh ngồi gần Dương Hạ hô lên thật to: “ Này Dương Hạ, Trình Nhiên về rồi, Trình Nhiên về rồi kìa.”
Dương Hạ mặt đỏ bừng bừng, cúi gằm mặt xuống bàn, có vài nam sinh mang tâm lý muốn làm lớn chuyện cũng vào hùa hò hét vỗ tay, dù sao thì tốt hơn là thằng Tống Thời Thu thích thể hiện chướng mắt kia, Trình Nhiên dù thế nào cũng là của lớp mình, vì thế đi tới bắt tay chúc mừng rất thân tình.
Tất nhiên nhiều học sinh chỉ ngồi tại chỗ, tò mò xem chuyện này rồi sẽ thế nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT