Sau khi khoát tay cho tiểu yêu Lộc Thục kia đi, Lục Hằng xoay người quay lại nơi bế quan. Yêu Vương sống hơn mười nghìn năm không thèm để ý đến vật ngoài thân nên chỗ bế quan của y chính là một hang động ở đỉnh núi. Trong động có một cái giường Hàn Ngọc, ngoài động có một linh tuyền, bên cạnh linh tuyền là một cái bàn đá và bốn cái ghế đá.
Lục Hằng ngồi xuống cạnh bàn rồi tiện tay biến con chim giấy kia thành một con chim tước lông đen mỏ nhọn, có thể nói được tiếng người: "Hu hu~ Tranh, cứu ta với. Ta bị một tên Yêu tộc không biết tên đánh lén trọng thương hóa thành nguyên hình rồi. May mà có một nhóm đệ tử Thanh Tuyền đi ngang qua cứu ta. Nhưng mà bọn họ không biết cách chữa trị cho Yêu tộc nên bây giờ ta chỉ có thể dùng trị liệu trận của môn phái bọn họ để tạm thời ổn định vết thương. Ngươi mau tới dẫn ta về lãnh địa của Yêu tộc đi. Ta không tin những người khác, ta chỉ cần ngươi tới thôi."
Sau đó con chim giấy kia lại bắt đầu lặp lại những lời này một lần nữa. Giọng của Bạch Lê trong trẻo dịu dàng, nói tới nói lui nghe lanh lảnh như viên ngọc sáng rơi xuống bàn ngọc vậy. Tốc độ nói của nàng ta rất nhanh, còn kèm theo cả âm đuôi nũng nịu khiến Lục Hằng nghe mà nhức cả đầu. Cuối cùng y hết chịu nổi mà giơ tay ra đốt luôn con chim giấy trên không trung. Rất nhanh sau đó, con chim giấy chỉ còn là một đống tro tàn.
Thật là phiền phức. Lục Hằng nhéo nhéo chỗ giữa hai lông mày một cái. Trước mặt là một cái hố sâu khổng lồ nhưng y vẫn phải quyết đoán nhảy xuống. Cảm giác này thật sự làm Lục Hằng rất khó chịu. Nhưng mà việc duy nhất y có thể làm bây giờ cũng chỉ là cố gắng giảm thiểu thương tích mà bản thân có thể phải hứng chịu xuống mức tối đa sau khi nhảy xuống mà thôi.
Lục Hằng quyết định sẽ cầm theo một món đạo cụ quan trọng. Đó là thánh khí của Yêu tộc. Từ xưa đến giờ thánh khí luôn thuộc về Yêu Vương. Chỉ là sau khi Tranh trở thành Yêu Vương thì thánh khí vẫn luôn được cất giữ trong cấm địa. Bởi vì mặc dù được xem như là Yêu Vương có thực lực mạnh nhất từ trước tới nay nhưng Tranh không phải là người quá để ý đến mấy thứ đồ ngoài thân. Điều mà y để ý nhất là tu luyện bản thân. Phần lớn lúc chiến đấu y cũng trực tiếp áp dụng cơ thể mạnh mẽ của Yêu tộc. Pháp khí duy nhất mà y dùng là một cây roi dài được luyện chế từ lớp da đã lột nhiều năm của mình.
Cấm địa của Yêu tộc nằm ngay trong Chiêu Diêu sơn. Thật ra thì đây là một mảnh đất chôn toàn xương cốt. Hài cốt của những đại yêu đã ngã xuống cũng ở nơi này. Sau khi Yêu tộc tu luyện thành đại yêu thì cả người từ trên xuống dưới đều là báu vật. Cho dù chỉ là một miếng vảy hay một cái lông chim bé nhỏ cũng sẽ làm dấy lên một trận gió tanh mưa máu nếu chúng lạc vào Nhân tộc. Chính vì vậy nên từ trước đến nay mảnh đất chôn xương này luôn được các Yêu Vương mạnh nhất Yêu tộc bảo vệ. Mà cũng chỉ có Yêu Vương mới có thể tiến vào đây an toàn mà không bị cấm chế trong đó tấn công.
Bạch Lê ở trong tuyến thế giới gốc đã khoác pháp y mà Tranh đưa cho để tiến vào cấm địa này lấy thánh khí. Pháp y kia được luyện chế từ lớp da đã lột của Tranh nên vẫn còn hơi thở của hắn. Hơn nữa Tranh còn đưa cho nàng ta một con dấu của Yêu Vương để bảo toàn tính mạng. Bấy giờ Bạch Lê thực lực yếu ớt mới có thể thuận lợi ra vào cấm địa.
Thật chẳng khác gì chuyện người nông dân và con rắn. Lục Hằng lắc đầu một cái. Carlo ở vị diện trước cũng kiểu thành sự thì ít, bại sự có thừa như này.
[Những vận mệnh chi tử này ai cũng vi diệu như vậy hết hả?] Cuối cùng Lục Hằng vẫn không nhịn được mà hỏi bé trợ lý.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT