Lúc mọi người ở trên Tinh Võng còn đang nghi ngờ Lục Hằng đã đi đâu thì đột nhiên hình ảnh trực tiếp lại chuyển vào trong "hộp đen". Hộp đen là nơi mà những quân nhân thi hành nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm để lại lời nhắn, hình ảnh được ghi lại trong hộp đen đều sẽ được đưa đến tay người nhà đầu tiên. Bởi vì nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm nên dân chúng mạnh mẽ yêu cầu phải thực hiện toàn quyền giám sát. Mọi thứ liên quan đến nhiệm vụ lần này đều được trực tiếp ở trên Tinh Võng, ngay cả hình ảnh ở trong hộp đen cũng không phải là ngoại lệ.
"Chào ngày tốt lành, ba mẹ và cả anh nữa." Lục Hằng ngồi ở trước màn hình, thoạt nhìn có vẻ hơi lo lắng: "Thật xin lỗi, năm nay lại không thể đón lễ Tinh Nguyên với mọi người rồi."
Người ở trên Tinh Võng chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Lục Hằng. Trong mọi bài báo dáng vẻ của Lục Hằng bao giờ cũng là khuôn mặt lạnh lùng, bước chân kiên định, cho dù là ngồi hay đứng thì lưng vẫn thẳng tắp. Sau này, mọi người mới nhận ra quân nhân tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa này cũng là một con người sinh động. Cậu cũng có gia đình, có người thân, có bạn bè. Thậm chí còn có rất nhiều người nhớ ra gia thế của Lục Hằng, có thể nói là đứng đầu Liên minh, một người như vậy hoàn toàn có thể ở trong sự bảo bọc của dòng họ, sống một cuộc đời yên bình không âu lo.
Dường như cậu lại nhớ ra điều gì đó, cười khẽ: "Lễ Tinh Nguyên lần trước mẹ cứ mắng con trong truyền tin suốt, nói con thất hứa lần thứ chín rồi, năm sau cũng đừng về nữa là mười phần tuyệt vời luôn."
Cậu im lặng một lúc, có lẽ đang suy nghĩ làm cách nào để nguôi đi cơn giận của mẹ. Đột nhiên ánh mắt của cậu sáng bừng: "Con nhớ lần trước mẹ bảo lúc nằm ngủ mẹ mơ thấy con đánh đàn trước kia. Còn bảo mong rằng sinh nhật năm nay có thể nghe con đánh bài <Ánh trăng> một lần nữa."
Lục Hằng ở trong màn ảnh đứng dậy, mở ra một không gian. Một lát sau một cây đàn dương cầm đẹp xao xuyến lòng người xuất hiện ở giữa căn phòng. Lục Hằng rũ mắt, chậm rãi đi một vòng quanh cây đàn dương cầm, ngón tay yêu thương vuốt ve cây đàn tựa như trân trọng dấu yêu của mình.
"Nước Mắt Sao Trời, kiệt tác mỹ miều như thế, trong tay con mới lãng phí làm sao." Lục Hằng nói khẽ, cậu vẫn ngồi ở trước cây đàn dương cầm. Ngón tay thon dài mạnh mẽ nhẹ nhàng lướt qua từng phím đàn, đôi tay hoàn hảo như vậy cũng chẳng kém gì so với Nước Mắt Sao Trời.
Lục Hằng nhắm mắt nhớ lại một chút rồi bắt đầu đàn khúc nhạc <Ánh trăng> mà mẹ cậu thích nhất. Ban đầu tiếng đàn có hơi trúc trắc, nhưng dần dần lại trở nên trôi chảy. Khúc nhạc này vốn dĩ nên nhẹ nhàng và vui tươi, nhưng lại mang theo một cảm giác hào hùng thuộc về quân nhân. Dáng hình người thanh niên đánh đàn thẳng tắp, trên người là quân trang màu đen phẳng phiu chẳng có lấy một nếp uốn, cả người thoạt nhìn như một thanh đao, chẳng hợp với khúc nhạc đáng lẽ phải đàn dưới ánh trăng để tưởng niệm người yêu chút nào.
Đột nhiên tiếng đàn lại ngắt quãng, thanh niên ngẩng đầu lên: "Con của bây giờ có lẽ không hợp để đàn khúc nhạc này, thôi thì không nên xúc phạm một kiệt tác như vậy."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play