Vào ngày thứ hai, Lộc Minh và Trình Tử Đào đến Đại đội Sâm Cảnh sớm để nhận huấn luyện chữa cháy rừng.

Ánh mặt trời bao phủ toàn bộ khu nhà Sâm Cảnh, khắp nơi tràn đầy một bầu không khí ấm áp.

Vào thời điểm này của những năm trước, Ngọc Luân Hà đã có tuyết rơi dày đặc.

Mùa đông năm nay ấm áp, chỉ cần mặc một bộ đồ mỏng bên trong và một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài là đủ.

Các chiến sĩ Sâm Cảnh xếp thành hàng luyện tập trên sân tập đều toát mồ hôi đầm đìa, sau khi giáo quan hô "giải tán", có một số người lập tức cởi áo khoác, cởi trần đuổi nhau đùa giỡn.

Trong sân có ba dãy nhà hai tầng, Lộc Minh và Trình Tử Đào theo hướng dẫn của nhân viên công tác, đi đến dãy giữa rồi đến phòng học ở tầng hai để huấn luận.

Lộc Minh đứng trong hành lang, ánh mắt không nhịn được mà nhìn quanh sân tập nhưng không tìm thấy bóng lưng quen thuộc.

"Hai người chờ ở trong lớp trước đi, hoặc ở hành lang cũng được, những học viên khác còn chưa tới."

Nhân viên công tác nói chuyện với họ trông rất hiền lành, nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự, cô có chút ấn tượng về anh ấy, là một trong những lính cứu hỏa rừng mà cô gặp vào ngày cô mới đến.

Trong tay anh ấy cầm cặp tài liệu bên trên có dán giấy ghi tên là Lý Chương Trình, Lộc Minh đoán chắc là tên anh ấy.

"Cám ơn anh, cảnh sát Lý."

Lý Chương Trình xua tay, nói không cần cảm ơn rồi nhận điện thoại đến.

Trình Tử Đào đứng ở cửa phòng học mà nhìn vào phòng học trống không.

“Chỉ có hai học viên chúng ta sao?” Cậu hỏi Lý Chương Trình.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

"Còn có một ít thợ đốn củi làm việc ở lâm trường Đông Sơn, bên trong chi đội của chúng ta có hai người, vốn là mỗi đầu tháng đều cố định thời gian huấn luyện, hiện tại tạm thời bổ sung, chủ yếu là vì hai người. Lãnh đạo chi đội chúng ta rất ủng hộ việc bảo vệ động vật hoang dã, bản thân anh ấy cũng là cảnh sát bảo vệ môi trường sống của động vật hoang dã. Chúng tôi đến từ mọi miền đất nước, đây là một điều vinh dự khi đến với nhau vì một mục tiêu chung."

Vẻ mặt Lý Chương Trình nghiêm túc.

Mặc dù Trình Tử Đào cảm thấy người này nói quá nhiều, nhưng vì lòng biết ơn mà cậu lịch sự nói:

"Thứ bảy mà mọi người còn đến tăng ca, thật vất vả cho mọi người rồi."

“Không vất vả, dân lâm nghiệp chúng ta không có ngày thứ bảy. Tổng bí thư Tập đã đề cập trong báo cáo của Đại hội lần thứ mười chín: Chúng ta phải thiết lập và thực hành quan niệm núi xanh nước biếc là núi vàng núi bạc, coi môi trường sinh thái như tính mạng mà đối đãi, thực hiện hệ thống bảo vệ môi trường nghiêm ngặt nhất. Chúng ta phải luôn ghi nhớ sứ mệnh lịch sử và gánh vác trách nhiệm lịch sử mà người làm nghề lâm nghiệp phải đối mặt, làm tốt công tác lâm nghiệp.”

"Lý Chương Trình, anh đã quá quen thuộc với quy củ rồi, anh đã trải qua bao nhiêu vụ cháy rừng, bắt bao nhiêu tên săn trộm rồi?"

Anh ấy khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, mày rậm mắt to, ngũ quan không giận mà uy nghiêm.

Anh ấy chắp tay sau lưng đi lên lầu, đi đến cửa phòng học rồi thoáng nhìn qua giống như lãnh đạo đến kiểm tra công tác tại chỗ.

"Ứng Long, không phải, đội trưởng Ứng, anh nói như vậy thì chi đội Sâm Cảnh chúng ta không chỉ chữa cháy rừng mà phòng cháy chữa cháy cũng là trách nhiệm quốc gia giao phó, cho nên chúng ta cũng phải chú ý tuyên truyền và huấn luyện kiến thức về phòng chữa cháy rừng. Đuổi bắt kẻ săn trộm, bảo vệ trật tự trong rừng không phải đã có công an nòng cốt là anh đây sao?”

“Bớt nói nhảm đi, gọi Côn Luân lại đây, tôi có chuyện muốn gặp cậu ta.” Anh ấy không đợi Lý Chương Trình trả lời mà xoay người rời đi.

Lý Chương Trình hét theo bóng lưng anh ấy:

"Đội trưởng Ứng, hai ngày này anh Ba đều nghỉ ngơi, anh ấy đã không nghỉ ngơi nửa năm rồi, nếu anh có việc gì thì có thể trực tiếp đi tìm đội trưởng Hồ của chúng tôi."

Người đã đi mất, Lý Chương Trình biết có nói to cũng vô ích, cuối cùng lấy điện thoại di động ra.

Lý Chương Trình chưa kịp gọi điện thì điện thoại đã reo.

Anh ấy liếc nhìn số điện thoại người gọi, lập tức trả lời cuộc gọi, cười một tiếng gọi "Anh Ba”.

Người bên kia đầu dây giống như biết chuyện vừa rồi sẽ xảy ra nên kịp gọi điện thoại đến Lý Chương Trình để anh yên và hỏi về việc huấn luyện.

"Anh Ba, anh ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, một mình em có thể huấn luyện được. Ứng Long cũng thật là, dù sao chúng ta đều từ núi Côn Luân đến, từng là 'Côn Luân ngũ thú', tại sao anh ta luôn nhằm vào anh chứ?"

Lý Chương Trình phàn nàn qua điện thoại, câu trả lời thuyết phục mà anh ấy nhận được là người bên kia đầu dây sẽ đến trong vòng nửa giờ nữa, yêu cầu anh ấy gọi đủ tất cả học viên lại với nhau, còn đặc biệt nhấn mạnh đến hai người.

Lộc Minh và Trình Tử Đào vào lớp tìm chỗ ngồi xuống.

Không lâu sau có thêm hai người nữa đến, họ phàn nàn về việc nghỉ ngơi khó khăn như thế nào mà họ còn phải huấn luyện như thế nào, một trong số họ đã trực tiếp nằm trên bàn mà ngủ gục.

Một người khác ngồi bên cạnh cô, ngơ ngác nhìn bảng đen, vẻ mặt buồn bã, cuối cùng thở dài.

Cậu ta quay sang nhìn cô cười hỏi:

"Cô là con rùa biển mẹ kia sao? Tôi tên là Viên Nhất Vũ, vừa rồi khi đội trưởng Hồ đang giảng giải, tôi nghe được bọn họ thảo luận về cô."

"Tôi là phụ nữ, là con người, không phải rùa mẹ..." Lộc Minh dừng lại, trong lòng không khỏi mắng cậu nhóc rùa con.

"Anh Ba thường nói tôi là cháu nội của rùa, vậy không phải gọi cô là bà nội sao? Không ngờ tôi lại có một bà ngoại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, tốt quá, sau này chúng ta là người nhà."

Viên Nhất Vũ cười nói.

Lộc Minh dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ, gọi cậu ta là đồ rùa con đã khá lịch sự rồi.

Cô nghe thấy giọng nói của cậu ta rất quen thuộc, nhớ tới ngày đó, thanh niên trên đường núi khóc nức nở gọi "anh Ba", cô nhận ra giọng nói đều cùng một người.

Thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặt mày tuấn tú, ngũ quan cân đối, cách nói cười trêu cợt dí dỏm nhiệt tình làm cô liên tưởng đến những loài động vật hoang dã như khỉ lông vàng.

"Tôi cảm thấy cậu muốn làm họ hàng thân thích còn không bằng làm Tôn Ngộ Không luôn đi."

"Đúng rồi, tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Tôn Ngộ Không." Viên Nhất Vũ trầm ngâm gật đầu, thần bí hỏi cô: "Cô đoán xem tôi có bằng cấp gì? Cũng khá cao đấy."

“Có cao bằng đỉnh Everest không?” Lộc Minh gập cuốn sách trên tay lại.

"Có. Nhưng tiếc là năm đó tôi không lấy được bằng tiến sĩ, nếu không thì tôi có thể ngồi ngang hàng với bà ngoại xinh đẹp rồi."

“Sao cậu không thi lấy bằng tiến sĩ?” Lộc Minh bị cậu ta làm cho có chút choáng váng.

"Có nhiều nguyên nhân, chủ yếu là do tôi không tốt nghiệp tiểu học."

"..." Lộc Minh xấu hổ mở sách ra lần nữa.

Trình Tử Đào và một người khác đang nằm sấp ngủ cũng cười phá lên.

"Đứng nói tiểu học, cậu ta còn chưa từng vào cổng trường học, ngay cả tên của bản thân cũng không viết được."

Người đang ngủ nằm sấp ngồi dậy, ngồi mà người nghiêng nghiêng vẹo vẹo như quả cà tím héo úa.

"Trương Tiểu Hùng, anh là đồ con chó, ai nói tôi không thể viết tên của mình chứ? Anh Ba đã dạy tôi rồi."

“Biết viết thì lên viết đi.” Đột nhiên một giọng nói hữu lực từ ngoài cửa truyền vào.

"A, ông nội rùa đến rồi."

Viên Nhất Vũ mỉm cười lẩm bẩm, lập tức ngồi thẳng dậy, lật sách ra giả vờ đọc sách một cách nghiêm túc.

Lộc Minh nghe thấy giọng nói liền chuyển ánh mắt về phía cuốn sách, nhưng cuốn sách vẫn chưa lật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play