“Anh về thăm Brandon.” Chúc Ngộ Thanh nói.

Vãn Gia vốn định ra đón, nghe thấy anh nói vậy liền quay lại ngồi trên ghế: “Vậy thì tiếc quá, anh đi nhầm nơi rồi, hôm nay nó không có ở đây.”

Chúc Ngộ Thanh không nói gì, anh cởi nút áo tây trang sau đó trở về phòng thay quần áo.

Một lúc sau anh mới quay lại phòng khách, vừa ngồi xuống ghế anh đã thuận miệng hỏi một câu: “Sao em không vào thư phòng mà làm việc?”

“Em mệt quá lại lười nữa, ngồi ở đây cho tiện.”

Vãn Gia ngồi ở trên thảm, một chân co lên, một chân khác duỗi ra, dáng ngồi thoải mái nhưng một lúc chắc sẽ đau lưng.

Chúc Ngộ Thanh ngồi một lát rồi đứng lên đi lấy nước, vừa uống nước vừa thuận tiện xem bộ dạng làm việc của cô.

Vãn Gia bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, hai tai dần dần hồng lên, xấu hổ đến mức không thể tập trung nên đành phải nghiêng đầu có ý kiến: “Không phải anh muốn đi xem chó à?”

Chúc Ngộ Thanh cũng ồ lên một tiếng, không nhanh không chậm đáp lại: “Nghỉ một lát, không vội.”

“……” Vãn Gia dứt khoát mặc kệ anh, tập trung làm cho xong việc của mình.

Chúc Ngộ Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi uống xong một cốc nước mới ngồi xuống sô pha, đem cô bế lên: “Sao lại thế này, tính tình gần nhất của em có vẻ khó chịu nhỉ?”

“Đến kỳ sinh lý.” Vãn Gia cựa mình nhưng không lay chuyển được anh, đành phải mặc kệ người phía sau muốn làm gì thì làm.

“Không phải em vừa mới hết sao?”

“Lại tới nữa, được chưa?”

“Ừm, nhưng mà có vẻ không ổn định lắm, hay là ngày mai đi bệnh viện tra thử xem?”

Vãn Gia quay đầu: “Trước kia sao em không phát hiện ra anh cũng để ý nhiều chuyện nhỉ?”

“Chuyện em không phát hiện còn nhiều lắm, đừng vội bất ngờ.” Chúc Ngộ Thanh đáp.

Anh là người rất có trật tự, đấu võ mồm cũng nói năng rành mạch, ung dung thong thả.

Vãn Gia vờ nghiêm mặt nhìn anh, cuối cùng không nhịn được mà phì cười.

Chúc Ngộ Thanh nhìn thấy cô như vậy rốt cuộc cũng tươi tỉnh hơn, xoay người ôm hôn mặt cô, đến khi di động vang lên từng hồi thì anh mới tạm bỏ qua cho người trong lòng.

Vừa rồi bị anh bắt nạt đến hô hấp khó khăn, Vãn Gia phải nắm chặt lấy góc áo anh mới có thể từ từ lấy lại nhịp thở, trong khi đó anh vừa ôm chăt cô vừa cầm máy lên.

Chúc Ngộ Thanh vừa xem tin nhắn trên điện thoại vừa cầm lấy chân cô: “Quá lạnh, lần sau em không được ngồi dưới đất nữa nhé.”

“Thảm dày lắm, không có việc gì đâu.” Vãn Gia ngoan cố đáp lại nhưng đúng lúc Chúc Ngộ Thanh mở loa ngoài phát đoạn tin nhắn ghi âm: “Em dâu chắc phải là người ngoan ngoãn hiền lành, công dung ngôn hạ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play