“Hai người cãi nhau sao?” Cao Minh vừa hỏi một câu đã thúc giục nỗi lòng của Vãn Gia.
Cô do dự, có chút sợ hãi, đang lúc còn nghĩ có nên quay lại không thì đã thấy Chúc Ngộ Thanh nhanh chân đi tới chỗ cô.
Khi đi đến phía trước, anh chủ động đưa tay về phía Cao Minh: "Xin chào."
“Xin chào, xin chào, anh là tổng giám đốc Chúc phải không?” Cao Minh lập tức duỗi hai tay qua, cúi đầu khom lưng, nói: “Tôi họ Cao, t6en Cao Minh, rất vui được gặp mặt.”
Chào hỏi xong xuôi, bọn họ cùng nhau lên lầu.
Sau khi ra khỏi thang máy, Chúc Ngộ Thanh vẫn như một quý ông, dùng tay chặn cửa thang máy cho mọi người ra trước.
Vãn Gia nhìn lén liếc mắt một cái, vừa vặn bị anh bắt gặp.
“Em có chuyện gì muốn nói sao?”
Vãn Gia lắc đầu, lời nói ở đầu lưỡi lăn một cái, sau đó lại thôi.
Cửa lớn mở ra, thông qua phòng khách liền nhìn thấy có một ông lão đang đứng ở ban công và một con mèo, bên cạnh còn có một cô bé đang cưỡi cổ con mèo.
“Tế Tế.” Cao Minh gọi một tiếng.
“Cha.” Cô bé gọi một tiếng, nhìn thấy Vãn Gia liền nhào vào lòng cô: “Dì Gia Gia.”
Vãn Gia ngồi xổm xuống, từ túi giữ ấm lấy ra một cây keo ốc quế, cô bóc vỏ kem ra rồi đưa cho cô bé.
“Cảm ơn dì Gia Gia.” Cô bé rất ngoan, nói cảm ơn xong mới đưa tay ra lấy.
Tế Tế dựa vào lòng Vãn Gia, thoải mái liếm lớp chocolate trên cây kem, sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt của người đàn ông xa lạ.
“Con gái của Cao Minh, tên là Tế Tế.” Vãn Gia giới thiệu Tế Tế cho Chúc Ngộ Thanh, sau đó dạy cô bé: “Tế Tế, gọi chú đi.”
“Chú.” Tế Tế ôm cổ Vãn Gia, con bé rất thông minh, ngoan ngoãn nghe theo lời cô gọi một tiếng, cô bé cũng không sợ người lạ.
Chúc Ngộ Thanh cũng ngồi xổm xuống: “Con mấy tuổi rồi?”
Vãn Gia tính tính: “Có lẽ là tròn 4 tuổi rồi.”
“Đã đi học chưa?” Chúc Ngộ Thanh hỏi.
Vấn đề này vốn là hỏi Vãn Gia nhưng cô bé lại đáp trước rõ to: “Không đi học đâu ạ.”
“Không đi cũng phải đi, nếu không sau này muốn lông bông lưu manh giống cha con hay sao?”
Cao Minh để hộp quà xuống, tiến lại sửa lời con gái, lại còn mặt dày nói: “Cha đã nghĩ giúp con rồi, sau này còn phải học đại học, phải học quản lý kinh tế, tương lai còn kế thừa sản nghiệp gia tộc cha đã sáng lập ra…”
Sản nghiệp gia tộc?
Vãn Gia liếc anh ta một cái, thật là muốn xấu hổ giùm.
Đối với việc đi học, Tế Tế rõ ràng thể hiện ra sự mâu thuẫn, luôn miệng nói không đi, không đi, cô bé ôm cổ Vãn Gia không buông tay.
“Đó là chỗ cho con chơi sao?” Cao Minh bóc một chiếc bánh hoa mai ra ăn, cũng không quan tâm đến con gái: “Trừ khi con ngoan ngoãn đến Bắc Kinh v
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).