Triệu Diên Gia thân mang trọng trách,
vừa mới tan tầm liền an vị trên băng ghế trước cửa hàng tạp hóa Mai Mai, nói
chuyện phiếm với ông bà cụ, còn không biết từ chỗ bà cụ nào lấy được một cây
quạt, suốt ngày cứ phẩy phẩy cây quạt như đang đuổi muỗi, còn ánh mắt thì luôn
lén lút nhìn chằm chằm cửa ra vào sân nhà họ Chu bên kia.
Chân trời một mảnh ráng chiều màu
cam, đèn đường chậm rãi sáng lên, tiếng muỗi kêu cùng tiếng bọn nhỏ vui đùa
chạy trốn trộn lẫn cùng một chỗ, không ít các bà cụ vừa gội đầu xong, đang ngồi
trước nhà hong tóc, còn các ông cụ thì cứ ôm khư khư radio bên người, suốt ngày
tua đi tua lại mấy vở kịch truyền thống.
Đây là một buổi chạng vạng cuối hè
đầu thu không thể bình thường hơn ở huyện Nam Nhật.
Mấy bà cụ nhìn Triệu Diên Gia anh
tuấn, muốn giới thiệu cháu gái nhà mình cho anh ta, nhưng không hiểu sao lại
cảm thấy anh ta có chút không đáng tin.
“Bắc Thành ở xa như vậy, con gái lấy
chồng xa cũng không tốt, lâu lâu muốn trở về một chuyến cũng không dễ dàng!”
"Anh họ của cháu đâu? Sao không
thấy tới ngồi? Cậu ấy thích Trừng Trừng của chúng ta sao?"
Một bà cụ khác trêu đùa: "Muốn
làm con rể của chúng ta, vậy phải biết khiêng Bồ Tát, biết đốt pháo, biết cách
tạm biệt." Nói xong, bà cụ này nhét một quả táo cho Triệu Diên Gia, nói:
"Đây là Bồ Tát đã ăn qua, ăn có phúc khí.”
Triệu Diên Gia nhận lấy, gặm một
miếng, giơ ngón tay cái lên: "Ngọt quá, bà ạ!
Thái Mai từ sau quầy đi ra:
"Hôm qua tạm biệ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.