Dọa Quỳnh.
“Mày là nội gián.”
Vạn Nhân Trảm vừa dứt câu lại lập
tức phủ nhận: “Không thể nào, mày không thể là nội gián được, mày chưa từng
rời xa tao, hơn nữa với năng lực chiến đấu đó của mày thì căn bản không làm
được trò trống gì, rốt cuộc mục đích của mày là gì?”
Đạn mạc: “Thằng ngu này còn ngu hơn
so với tưởng tượng.”
Đạn mạc: “Trước đây sao không thấy
Vạn Nhân Trảm lại ngu đến vậy.”
Đạn mạc: “Có thể là do làm nền cho
Hòa Thần rồi, tôi rất muốn xem thử phản ứng của Vạn Nhân Trảm sau khi biết sự
thật sẽ thế nào, ha ha ha.”
Hòa Ngọc quay đầu nhìn Vạn Nhân
Trảm.
Xung quanh đây là làn sóng nóng
bừng, phía dưới là biển lửa nguy hiểm đang cuồn cuộn, cơ thể Hòa Ngọc như bị
thiêu đốt, mặc dù các tuyển thủ Liên Bang dũng mãnh cũng cảm thấy nóng nhưng
lại không phản ứng kịch liệt như cậu.
Chẳng trách năng lực chiến đấu
không ra gì của cậu lại không được xem trọng.
Trong trận đấu này tố chất sức khỏe
đúng thật là rất quan trọng.
Nhưng trước nay Hòa Ngọc luôn thích
làm mọi người ngạc nhiên, cũng thích đánh tan nhận thức của người khác.
Cậu nhếch môi lộ ra một nụ cười sáng
lạn: “Vạn Nhân Trảm, trước đây không phải anh hỏi tôi đã bàn bạc kế hoạch với
ai sao? Tôi bàn bạc với Đoàn Vu Thần đấy, lúc chưa biết chắc ai là nội gián
thì đã loại từng người một, bắt đầu từ người mạnh nhất.”
Đây đúng là kế hoạch cậu và Đoàn Vu
Thần bàn bạc lúc đó, chỉ là nó do cậu đề xuất ra.
Vào ải trước, lúc họ lén lút gặp
nhau Đoàn Vu Thần “xác định” Vạn Nhân Trảm là nội gián, “thuyết phục” Hòa
Ngọc phản chiến để hợp tác với mình, anh ta đề nghị kết thúc ải thứ tư thì sẽ
loại Vạn Nhân Trảm.
Nhưng Hòa Ngọc không đồng ý, đề xuất
ra một đề nghị khác.
Cậu nói với Đoàn Vu Thần.
Sau khi đã biết chắc Vạn Nhân Trảm
là nội gián, chỉ cần ải thứ năm kết thúc chọn Vạn Nhân Trảm là được.
Trước đó họ có thể đánh cược một lần,
người mạnh nhất bị loại khi ải thứ tư kết thúc là Trảm Đặc, ải thứ năm thì lợi
dụng Vạn Nhân Trảm để loại Quỳnh.
Với tiền đề là tìm ra nội gián,
còn có thể giết bớt đối thủ cạnh tranh hoặc tiêu hao hết phiếu của họ, vô cùng
có lợi.
Mặc dù Đoàn Vu Thần thấy đề nghị của
Hòa Ngọc rất điên rồ, nhưng Hòa Ngọc còn không sợ nên anh ta cũng bị Hòa Ngọc
lôi kéo quyết định đánh cược một phen, dù gì trận đấu này cũng đâm thẳng về
mũi dao.
Cũng vì vậy lúc nãy Đoàn Vu Thần mới
phối hợp với Hòa Ngọc, cho họ cơ hội để diệt trừ Quỳnh.
Vạn Nhân Trảm sững sờ nhìn sang Hòa
Ngọc đang nhếch môi cười.
Họ giẫm lên cây chổi, đang đến rất
gần, gã đứng ngay phía sau Hòa Ngọc, dáng người cao hai mét khiến cho Hòa Ngọc
trông nhỏ bé hơn, dường như chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm cậu vào lòng.
Gương mặt trước giờ luôn trắng bệch
của Hòa Ngọc lúc này lại ửng đỏ, ngay cả vành tai cũng đỏ lên theo như một
bông hoa đào nở được một nửa, khiến Vạn Nhân Trảm không rời mắt đi được.
Có lẽ là do nóng nên Hòa Ngọc không
ngừng đổ mồ hôi.
Mồ hôi rơi xuống dọc theo sườn mặt
cậu, trượt xuống quai hàm rồi đến cổ, cuối cùng là xuống đến xương quai xanh
xinh đẹp tinh xảo kia.
Hòa Ngọc rất gầy, xương quai xanh
lại trông rất đẹp.
Hơn nữa lúc cậu nói chuyện yết hầu
khẽ chuyển động, những giọt mồ hôi lấp lánh chảy dọc trên làn da trắng nõn kia
như viên ngọc đang phát sáng, da mặt không nhìn ra bất kỳ sợi lông nào, khi
dính phải mồ hôi càng khiến người ta khó dời mắt.
Vạn Nhân Trảm không bị ngọn lửa địa
ngục vây lấy nhưng đột nhiên lại thấy cơ thể nóng dần lên.
Khát nước, khô khốc, tim đập dữ dội,
trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Gã dại ra đứng đó, thẫn thờ nhìn Hòa
Ngọc.
Hòa Ngọc nghiêng đầu, trên gương mặt
trong veo ấy là đôi mắt ngày càng lạnh lùng, gọng kính nằm trên sóng mũi phản
xạ lại ánh sáng lạnh lẽo, giọng nói cậu âm u: “Đôi mắt này còn cần nữa không?”
Lập tức Vạn Nhân Trảm cảm thấy sống
lưng lạnh toát, sởn cả tóc gáy, trong hoàn cảnh nóng bức thế này lại cảm nhận
được một làn gió lạnh thổi phù qua.
Gã lùi lại một bước theo phản xạ,
chớp mắt của mình, nhưng chính bước chân này khiến gã đạp vào không trung, rơi
khỏi cây chổi.
Vạn Nhân Trảm đang muốn ổn định
người mình để đứng vững nhưng Hòa Ngọc lại điều khiến cây chổi lắc lư khiến gã
hụt chân rơi xuống.
“A.”
Một tiếng la thất thanh, Vạn Nhân
Trảm xém chút nữa rơi vào biển lửa, may là nắm lấy cán chổi kịp thời, cả người
gã bị treo dưới cây chổi.
“Đệch, Hòa Ngọc, kéo ông đây lên.”
Vạn Nhân Trảm hét lên.
Hoa Ngọc rũ mắt nhìn gã, cười lạnh
lùng: “Cứ treo như vậy đi.”
Nói xong thì cậu tăng tốc, khiến Vạn
Nhân Trảm chỉ có thể nắm chặt lấy chổi tránh rơi xuống dưới, không có thời gian
để bò lên.
Lúc nào cũng có nguy cơ rơi xuống
dưới khiến Vạn Nhân Trảm không còn tí hơi sức nào, mặt gã tối sầm lại nắm chặt
lấy cây chổi, lẩm bẩm nói: “Rõ ràng là mày mê hoặc tao, mày cho rằng tao muốn
nhìn mày sao, đồ gà*.”
(*)菜鸡:
Dùng để chỉ những người không giỏi dùng máy tính, sau đó từ này được sử dụng
phổ biến ngoài xã hội để chỉ những người dở tệ trong lĩnh vực gì đó.
Đạn mạc: “Thẳng nam hệ chiến đấu đều
như vậy sao?”
Đạn mạc: “Đáng đời cho kẻ vu oan cho
Hòa Ngọc.”
Hòa Ngọc không quan tâm đến gã, tiếp
tục đi về phía trước.
Vạn Nhân Trảm lầm bầm xong đột nhiên
nhớ lại những lời Hòa Ngọc nói, con ngươi co lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Lúc nãy
mày nói gì mà bàn bạc với Đoàn Vu Thần thế?”
Cuối cùng cũng quay lại chủ đề chính
rồi.
Hòa Ngọc âm thầm liếc gã một cái,
lạnh lùng đáp: “Đúng vậy, tôi và Đoàn Vu Thần đã bàn bạc, lát nữa anh giả vờ
làm nội gián, chúng ta dọa Quỳnh bỏ đi, tiêu hết hai trăm ngàn phiếu của cô
ta.”
Vạn Nhân Trảm chau mày, cho dù gã có
ngốc đến đâu cũng cảm thấy không đúng lắm nên ngờ vực hỏi: “Bây giờ chúng ta
chỉ có năm người, mày và Lăng Bất Thần không có bản lĩnh làm nội gián, tao
không phải nội gián, vậy thì nội gián chỉ có thể là hai người Quỳnh và Đoàn
Vu Thần, chúng ta có thể dọa Quỳnh đi nhưng lỡ như cô ta là nội gián thì
sao?”
Nếu như Quỳnh là nội gián thật thì
sẽ ra ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).