Lúc Lâm Tuế Nghi tỉnh lại đã là giờ Thìn hôm sau.

Sau cơn say, đầu óc căng trướng, xoa thái dương, chống một tay đứng dậy, theo bản năng muốn gọi thị nữ bên cạnh.

Tấm chăn gấm đắp trên người nàng ấy theo động tác dần trượt xuống hông, khóe mắt thoáng nhìn qua hoa văn trên chăn, lập tức giật mình, lời còn chưa nói xong đã nghẹn lại trong cổ họng.

Lâm Tuế Nghi hậu tri hậu giác nhận ra có chuyện không đúng, ngơ ngẩn buông tay, liếc mắt nhìn bốn phía.

Cách giường không xa là một tấm bình phong thêu hình thả câu giữa suối trong, một bàn trang điểm chạm trổ đặt dựa vào tường, bên trên có đặt gương lược, còn có mấy bộ diêu, có lẽ là tháo ra từ đêm qua chưa kịp sửa sang lại.

Đây là phòng nữ tử, không phải phòng của nàng ấy.

Lâm Tuế Nghi giật mình sợ hãi, suy nghĩ chậm chạp, cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối qua.

Không chờ nàng ấy suy nghĩ cẩn thận, cửa phòng đã bị đẩy ra, tiếng bước chân dần đến gần. Bên ngoài mơ hồ có tiếng người nói chuyện, lại như sợ quấy rầy nàng ấy, chỉ nói rất khẽ.

Nói hai câu, có người nhẹ nhàng tiến vào phòng trong, vòng qua bình phong, nhìn rõ ràng tình hình, cười nói: "Ngươi tỉnh rồi, đầu còn đau không?"

 “A Hành?” Lâm Tuế Nghi sững sờ hỏi: “Sao ta lại ở——”

Nàng ấy  nhớ rõ hôm qua cùng Triệu Minh Chương ra ngoài uống rượu, chẳng lẽ: "Triệu thế tử đưa ta tới sao?"

 “Là hắn.” Lạc Chi Hành gật đầu, chỉ vào cổ tay của nàng ấy, xác nhận mạch đập bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm:“Có muốn nghỉ thêm ngơi một lát không?”

Lâm Tuế Nghi lắc đầu: “Canh giờ không còn sớm.”

“Vừa lúc, phòng ăn đã chuẩn bị cháo, chờ ngươi ăn xong có thể đúng lúc đưa đến đây.” Lạc Tri Hoành nói xong, lại cầm lấy y phục Bình Hạ đã chuẩn bị sẵn đưa cho nàng ấy: “Y phục của ngươi có mùi rượu, ta đã mang đi giặt rồi, mặc bộ này trước đi.”

Lâm Tuế Nghi  thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ đi đến gian ngoài.

Lạc Chi Hành đặt chén cháo trước mắt nàng ấy, giải thích: “Mới uống say, tỳ vị yếu, ăn kiêng rất nhiều, ăn chút cháo trắng rau xào trước. Ngươi muốn ăn cái gì, cơm trưa lại để phòng bếp chuẩn bị.”

Lâm Tuế Nghi mím môi, khẽ gật đầu.

Tuy là cháo trắng bình thường nhất, nhưng đầu bếp nấu rất kỹ, nước canh và hạt gạo hòa quyện vừa phải, mềm dẻo sền sệt vừa miệng, mang theo mùi thơm dịu, hấp dẫn người ăn.

Lâm Tuế Nghi chậm rãi ăn nửa chén cháo, men rượu còn sót lại đã bị xua tan, tâm trí hỗn loạn hồi lâu cuối cùng cũng thông suốt.

Hồi ức ngày hôm qua hiện lên trong đầu, đang ăn cháo liền dừng lại.

“Làm sao vậy?” Lạc Chi Hành hỏi: “Không ngon sao?”

“Rất ngon.” Lâm Tuế Nghi  khẽ lắc đầu, ăn hết một chén cháo, lại nói “Ta cả đêm chưa về, người trong nhà có lẽ cũng lo lắng, không tiện ở lâu ——”

Lạc Chi Hành cười nói: “Sáng sớm nay ta đã phái người tới Lâm phủ, nói đêm qua ngươi cùng ta chọn hỷ phục, nhất thời quên mất thời gian, cho nên mới không về nhà.”

Nàng sắp xếp mọi thứ chu toàn thoả đáng, Lâm Tuế Nghi ngược lại không biết nên nói cái gì.

Lạc Chi Hành tựa như không đế ý tới phản ứng xa lạ không được tự nhiên của nàng ấy, đợi thị nữ dọn bàn xuống, mới làm như không có chuyện gì nói: “Hôm nay Lâm phu nhân cho phép ngươi ra ngoài, ngươi nhìn xem muốn ra ngoài du ngoạn hay ở lại trong phủ nghỉ ngơi, đúng lúc hôm nay ta có rảnh, chúng ta cùng nhau.”

Lâm Tuế Nghi không nói có hay không,  im lặng một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: "Đại hoàng tử phi như thế nào?"

 “Hôm qua ta đến đã được thái ý cứu về rồi.”

Lâm Tuế Nghi gật đầu: “Người không có việc gì thì tốt.”

Lạc Chi Hành nhìn dáng vẻ trầm tĩnh của nàng ấy, không khỏi lo lắng: “Tuế Nghi——”

Lâm Tuế Nghi cụp m�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play