Bên ngoài phòng ngủ.

Thái y được mời ra ngoài đã bẩm báo tình hình với đại hoàng tử, xác nhận đại hoàng tử phi không còn nguy hiểm, đại hoàng tử mới thở phào nhẹ nhõm, kéo cổ áo ngồi xuống bàn đá bên cạnh.

Thái Tử khoanh tay đứng tại chỗ.

Đại hoàng tử nhìn cánh cửa đóng chặt, khó hiểu hừ lạnh: “ Vị Thái tử phi này của ngươi đúng là được rất nhiều người thích.”

Thái Tử lạnh nhạt nói: “Người lòng dạ trong sáng, từ trước đến nay luôn được lòng mọi người.”

 “Cũng đúng, nhà chúng ta ai nấy đều dính bùn, rốt cuộc cũng nhìn thấy trăng sáng sạch sẽ, khó tránh khỏi khao khát.” Đại hoàng tử phụ họa, giơ tay rót hai ly trà, liếc mắt nhìn ghế đá trống không nói: “Lại đây ngồi đi, đừng để người khác nhìn thấy, lại cho rằng phủ đại hoàng tử của ta bần hàn, đến cả cái ghế đãi khách cũng không có.”

Thái tử nghe tiếng nhìn qua, thấy cửa phòng ngủ đóng chặt, không do dự đi qua ngồi xuống. Nhận lấy ly tràn được đại hoàng tử đẩy tới, đưa lên môi nhấp một ngụm: “Đa tạ.”

Thái Tử biên vừa uống trà vừa chờ đời, thỉnh thoảng nhìn qua cửa phòng.

 “Xem ra, ngươi đối với vị thái tử phi này vẫn có vài phần thật tình.”

Thái Tử không tiếp lời, đại hoàng tử cũng không giận, nhấp một ngụm trà, thở dài một hơi, tự mình gật đầu nói: “Cũng đúng, dù sao ngươi không ngại cực khổ diễn một tuồng kịch lớn như vậy, ngàn dặm bôn ba đến Nam Cảnh, nếu không có vài phật thật tình, sao có thể khiến người yêu con như mạng như Nam Cảnh Vương đồng ý gả nữ nhi cho ngươi, còn khiến Nam Cảnh Vương chắp tay tặng ngươi quân công lớn như vậy.”

Thái Tử chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.

“Thế nào, ta nói không đúng sao?” Đại hoàng tử hơi nhướng mày, trong mắt lộ ra một tia hung ác: “Từ nhỏ ngươi đã mắt cao hơn đầu, khinh thường hành động che che giấu giấu, lại có thể co được giãn được với chuyện này như vậy, tam đệ, đại ca đúng là đã coi thường ngươi.”

Vừa nói hắn vừa nâng ly nghiêng về phía Thái tử, như muốn chạm ly với nhau.

Đại hoàng tử nói lời này chẳng qua là cảm thấy, hắn tới Nam Cảnh là vì muốn lấy được ủng hộ của Nam Cảnh Vương, lúc trước cố ý chọc giận thái phó, cũng chỉ vì muốn tìm một lý do chính đáng đến Nam Cảnh mà thôi.

Nhưng đây chỉ là suy đoán thứ nhất, hắn muốn tìm một lý do đến Nam Cảnh lại không khiến người khác nghi nhờ, cũng không phải vì muốn lấy được sự ủng hộ của Nam Cảnh Vương, nâng cao địa vị của mình trong triều. Hắn vốn đã là Thái tử, chưa từng phạm sai lầm, cho dù hoàng đế có muốn phế hắn cũng phải cân nhắc rất lâu. Vì vị trị ngay trong tầm tay, không đáng để hắn lao tâm khổ lực tính toán.

Hắn tới Nam Cảnh, chỉ vì không muốn rút dây động rừng điều tra Nam Việt, muốn biết vì sao thám tử Nam Việt có thể bí mật từ biên cảnh đến Thịnh Kinh, muốn biết Nam Việt sau nhiều năm yên lặng, có phải còn có mưu đồ khác hay không.

Nhưng nhưng chuyện này không cần phải nói ra, hắn cũng lười giải thích với đại hoàng tử.

Vì thế Thái Tử mặc kệ để đối phương hiểu lầm, không mặn không nhạt nói: “Còn phải đạ tạ đại hoàng huynh thủ hạ lưu tình, cô mới có thể bình an về kinh.”

Thái Tử vốn chỉ định thuận miệng nói một câu mỉa mai.

Lại thấy Đại hoàng tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đúng là nên cảm tạ ta nhân từ nương tay.”

Thái Tử có chút ngoài ý muốn nhìn qua.

“Nếu không phải lúc trước ta thật sự cho rằng ngươi bị phụ hoàng ghét bỏ, không thể trở về Thịnh Kinh, sao có th

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play