Nam Cảnh Vương thật lâu không nói gì.
Bình tĩnh mà xem xét, Thái tử khôi ngô tuấn tú, tài hoa hơn người, tính tình nhân phẩm đều hạng nhất, tất nhiên vô cùng xứng đôi với nữ nhi của ông.
Nhưng cố tình, hắn là Thái Tử. Chỉ thân phận “Thái tử” này thôi cũng đủ làm cho người muốn “một đời một kiếp một đôi người” chùn bước. Liệt kê trong sách sử, có hoàng đế nào không có tam cung lục viên? Xem như có là đương kim Thánh thượng, năm đó biểu hiện yêu thương Thôi hoàng hậu đến mức nào, nhưng sau khi nàng chết, trong cung vẫn có thêm người mới.
Thật ra, tính tình của Thái tử và đương kim hoàng đế khác nhau như trời với đất.
Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày hắn kế thừa hoàng vị, cũng không ai biết, sau khi nắm quyền Thái tử sẽ biến thành bộ dạng như thế nào.
Phu thê bình thường cãi vã có thể hòa ly. Nhưng một khi đã liên quan đến “hoàng đế” thì không thể thoát khỏi hai chữ “quân thần”.
Chẳng lẽ sau này "Hoàng đế" bị hoa mù mắt, bọn họ còn có thể cùng hắn mặt đối mặt tranh luận, hắn ruồng bỏ lời hứa hẹ như thế nào sao?
“Hành Nhi, đây chính là con đường không thể quay đầu lại.” Nam Cảnh Vương khó khăn lên tiếng, muốn để nữ nhi đổi ý.
Nhưng Lạc Chi Hành nhanh chóng lên tiếng không cần suy nghĩ: “Nữ nhi biết.”
“Vậy con——”
“Nhưng nữ nhi muốn vì hắn, cũng muốn vì chính mình, xông vào một lần.” Lạc Chi Hành nói rõ.
Nam Cảnh Vương á khẩu không trả lời được.
Ông là người người bất cẩn, không để ý nhiều nhưng mưa dầm thấm đất cũng biết, một người dũng cảm tin tưởng người khác, cũng không chắc chắn sẽ có được kết cục tốt đẹp. Thôi gia chính là ví dụ xương máu: Lão Thôi trung quân vì nước bị tước mất binh quyền, nhàn rỗi ở nhà, Thôi hoàng hậu ỷ lại trượng phu bị một đòn giáng thẳng người, hồng nhan bạc mệnh.
N
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.