Không khí quỷ dị ngập tràn căn phòng.
Lạc Chi Hành vừa nói xong, trơ mắt mà nhìn Thái Tử sững người tại chỗ, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu, lát sau mới phản ứng lại, vẻ mặt trống rỗng, khó có khi lộ ra cảm giác không thể tin được..
Hồi lâu, Thái tử cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Lạc Chi Hành cực kỳ phức tạp, vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa lẩm bẩm: “…Lạc Chi Hành, nàng đúng là chỉ làm ta mất hứng.”
Lạc Chi Hành: “……”
Nàng cũng thật sự không thể đoán được nhắc nhở này có thể khiến Thái tử bị đả kích lớn như vậy.
Lạc Chi Hành nghĩ một lúc mới đề nghị: “Chi bằng xóa bỏ dòng “Lạc thủy” tượng trưng này đi, chỉ lấy “khổng tước” đánh dấu, a huynh nghĩ như thế nào?”
“Không đời nào.”
Cảm giác áy náy trong lòng Lạc Chi Hành vẫn chưa với, thận trọng hỏi: "...Vậy a huynh muốn thế nào?"
"... Hiện tại ta không thể nhìn thẳng vào bản vẽ này.” Thái tử nhìn Lạc Chi Hành buồn bã nói: "Nàng nghĩ nên làm gì?"
Còn có thể làm sao bây giờ?
Trong ánh mắt hắn viết rõ mấy chữ “vẽ lại”, khiến nàng có muốn làm như không thấy cũng không được.
Lạc Chi Hành thật sự không thể nào nghĩ tới, cuối cùng lại bê đá đập vào chân mình.
Tuy nói nàng không thèm để ý vẽ thêm một bức họa, nhưng Thái tử thực sự rất kén chọn, thật sự không muốn ôn lại ác mộng vừa rồi.
Nàng chỉ vào mấy bức tranh trên bàn, hy vọng nhỏ bé: “ ….Nếu không a huynh chọn một bức ở đây đi có được không?”
“Lạc Chi Hành.”
Lạc Chi Hành ngoan ngoãn “dạ” một tiếng.
“Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng học cái gì gọi là “tạm chấp nhận.” “Thái tử nhàn nhạt nói một câu, ẩn ý sâu xa: “Nàng từng học qua rồi sao?”
Lạc Chi Hành: “…… Học rồi.”
Thái Tử liếc mắt nhìn nàng một cái.
Lạc Chi Hành tiếp tục nói: “Chú ý.”
Thái Tử: “……”
Việc đã đến nước này, có giãy giụa cũng là phí công.
Lạc Chi Hành thở dài, cũng không thể giả vờ hồ đồ không biết gì được nữa, đành phải ngồi trở lại bàn, cầm bút than vẽ lại một bản nữa.
Nàng trải giấy Tuyên Thành ra, vắt óc suy nghĩ, làm sao mới có thể khiến Thái tử hài lòng, laij có thể khiến Thái tử quên mất bóng ma của câu nói kia.
Tuy nàng chưa từng hỏi Thái tử có ý tưởng gì với bản vẽ mới, nhưng nói qua nói lại một hồi, cũng đủ để nàng hiểu được.
Muốn độc nhất, muốn sáng tạo khác người.
Đặc biệt, tuy hình ảnh khổng tước lạc thủy bị Thái tử từ chối, nhưng rõ ràng vẫn rất vừa lòng với ý tưởng này.
Lạc Chi Hành suy nghĩ một hồi, chuẩn bị sẵn ý tưởng trong đầu, nghiêm túc vẽ lên giấy.
Những đường nét hoa văn tinh xảo, mỏng manh dần thành hình dưới bàn tay của cô.
—— là một nhánh lông đuôi khổng tước.
Đường viền mượt mà, đường nét phức tạp được sắp xếp gọn gàng, tinh xảo lại không mất hoa lệ.
Cuối cùng một bút rơi xuống, Lạc Chi Hành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, dâng lên như hiến vật quý.
Thái Tử liếc Lạc Chi Hành: “Còn thiếu vài thứ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.