Trong phòng bếp khói sương mịt mờ.
Bán Tuyết đưa tay lau mồ hôi, lại bỏ thêm mấy cây củi vào bếp, loay hoay tìm cách nhóm lửa, vừa bối rối hỏi: “Quận chúa…đang êm đẹp, vì sao chúng ta phải cố sức đến phòng bếp làm gì? Ngài muốn ăn hoành thánh, không phải chỉ cần phân phó đầu bếp làm là được rồi sao? Chúng ta chưa từng làm chuyện này, tay chân vụng về, nếu không cẩn thận làm hỏng thì phải làm sao?”
Lạc Chi Hành đang kiểm tra bếp lò, nhân cơ hội liếc mắt nhìn nàng ấy một cái.
Bán Tuyết ngầm hiểu, ho khan hai tiếng, sửa lại: “Ý của nô tì là, công sức chúng ta lăn lộn có lẽ đã đủ thời gian đầu bếp mang hoành thánh nóng lên bàn rồi. Dù sao chúng ta cũng không quen làm.”
Lạc Chi Hành thầm nghĩ, trên mặt mang theo nụ cười, mơ hồ nói: "Có một số việc, nhất định phải tự mình làm mới có ý nghĩa."
Bán Tuyết mơ hồ, không hiểu, Bán Tuyết quyết định tập trung nhóm lửa.
Tuy nàng ấy là tỳ nữ vân luôn hầu hạ bên cạnh Lạc Chi Hành, thật ra cũng không làm việc gì nặng. Lúc đi cùng Lạc Chi Hành ra ngoài, tất cả đều có sai vặt làm hết, càng không cần đến nàng ấy.
Bây giờ nàng ấy không biết nên làm gì với cái bếp tro này, cho dù làm theo hướng dẫn của đầu bếp nhưng cuối cùng vẫn không thành công.
Khói đen trong bếp phả vào mặt, Bán Tuyết ho khan một tiếng, trong lòng thầm thở dài, thầm nghĩ, không phải quận chúa đi gặp Thái tử nói chuyện muốn quay về doanh trại hay sao? Tại sao lại đột nhiên hứng khởi tới phòng bếp làm hoành thánh làm gì?
Có trời mới biết, tuy quận chúa thỉn
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.