Bóng đêm dày đặc, Đông Lăng cầm đèn lồng, nhìn quanh khắp phòng, không bỏ qua một góc.
Bình Xuyên giáp với Nam Việt, xưa nay đều có binh sĩ đóng quân, vì thế trong thành cố ý tu sửa doanh trại. Lần này khai chiến, để tránh quấy nhiễu bá tánh, điện hạ đã sớm bố trí phòng vệ, cố ý đẩy chiến tuyến ra ngoài thành Ninh Xuyên. Doanh trại chỉ dùng cho người bị thương và quân sĩ giữ lại trong thành, quân y lấy cứu người trị bệnh làm đầu, đương nhiên cũng sẽ ở lại đây.
Mặc dù điều kiện ở doanh trại tốt hơn doanh trướng ngoài tiền tuyến, nhưng còn lâu mới có thể so sánh với phòng ốc xưa nay của tiểu quận chúa.
Từ giàu về nghèo đương nhiên không dễ chấp nhận, Đông Lăng biết rõ nàng được nuông chiều như thế nào, lại càng bội phục nàng có thể ở chỗ này lâu như vậy.
Hắn nhìn quanh một vòng, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Thái tử đi ra.
Hắn áp chế đủ loại suy nghĩ trong lòng, tiến lên nói: "Điện hạ, thuộc hạ đã thăm dò xong nơi này, doanh trại canh phòng nghiêm ngặt, gạch ngói đều đầy đủ, không có chỗ nào sơ hở.”
Thái Tử khẽ "ừm" một tiếng, không nhìn ra vui buồn.
Đông Lăng biết đêm nay hắn lại muốn đến đây khuyên tiểu quận chúa quay về Ninh Xuyên, nhưng vẻ mặt hiện tại của điện hạ, ngược lại càng khiến hắn không đoán được.
Đang lúc do dự, liền nghe Thái tử hỏi: “Người đưa nàng trở về Ninh Xuyên đã sắp xếp xong chưa?”
Thái Tử nhắm mắt: “Hoãn lại đi.”
Đông Lăng sửng sốt.
Hôm nay điện hạ nhìn thấy điện hạ tức giận đến mức nào, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng. Tuy hiện tai hai quân đối chọi, Bình Xuyên cũng không bị quấy nhiễu quá nhiều, nhưng dù sao cũng là tiền tuyến, nếu có nguy cấp, Bình Xuyên sẽ đứng mũi chịu sào.
Điện hạ thích tiểu quận chúa, không muốn nàng mạo hiểm nơi biên cảnh. Đưa tiểu quận chúa về Ninh Xuyên là chuyện chắc chắn, tại sao chỉ trong một khắc đồng hồ mà điện hạ đã dao động?
Thái Tử không rảnh quan tâm đến chuyện khác, dẫn đầu rời đi.
Trong đầu hắn chỉ toàn là vẻ mặt Lạc Chi Hành lúc nói ra bốn chữ “đồng sinh cộng tử”: Trong mắt có sương mù chưa tan, nhưng vẫn không giấu được sự kiên định. Ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra quyết tâm không thể thay đổi.
Nàng thật tình muốn ở lại Bình Xuyên, góp một phần sức lực.
Thái Tử chậm rãi suy nghĩ.
Mấy tháng nay hắn và Lạc Chi Hành sớm chiều ở chung, biết rõ nàng là người ân cần nhất hiểu chuyện nhất, cũng chưa từng làm người khác khó xử.
Đây là lần đầu tiên nàng hành động mạnh mẽ như vậy.
Hắn không muốn nàng mạo hiểm, không muốn nàng mệt mỏi….Nhưng cho dù hắn tự cho mình quan tâm đến mức nàng, cũng không thể so với nguyện vọng muốn đồng cam cộng khổ với hắn.
Không biết vì sao, hình ảnh trân quý từng bị hắn giấu kín trong đáy lòng dần hiện ra:
“Cha ta là đại anh hùng bảo vệ đất nước.” Lạc Chi Hành tuổi nhỏ, ngũ quan non nớt, khi nói đến cha mình lại ưỡn thẳng sống lưng, trên mặt lộ ra kiêu ngạo, khao khát nói: “Sau khi ta lớn lên cũng sẽ như vậy.”
Có người cười vang, nói cô nương mạnh miệng, sau này có thể ở trong nhà thêu hoa đã là cảm ơn trời đất.
Tiểu Lạc Chi Hành nghe vậy cũng không giận, khẽ hừ một tiếng, nâng cánh tay lên khẽ bỏ lại một câu: “Chờ đến khi nào ngươi có thể ném thẻ vào bình rượu thắng ta, hẵng đến nói lại mấy lời này với ta.”
Người phía sau sắc mặt tái nhợt, á khẩu không nói nên lời.
Thái Tử nhắm mắt.
Nhiều năm không gặp, hắn vẫn luôn cho rằng Lạc Chi Hà
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.