Thái  tử cưỡi chiến mã đi vào đường phố đông đúc, lại nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Lạc Chi Hành nhìn phương hướng hắn rời đi, rất lâu cũng không thu hồi tầm mắt.

Bán Tuyết đụng nhẹ vào cánh tay Bình Hạ, nhỏ giọng hỏi: “Quận chúa định đứng bao lâu?”

Bình Hạ  bình tĩnh hỏi ngược lại: "Sao ngươi không đi hỏi quận chúa?"

 “Sao ta dám……” Bán Tuyết chột dạ gãi đầu.

Nếu là ngày thường, nàng ấy đương nhiên có thể giống lời Bình Hạ nói không kiêng dè gì mà đi hỏi lại. Nhưng hôm nay nàng ấy vừa đưa tin sai, cho dù có tùy tiện đến mức nào, cũng không dám quấy rầy quận chúa.

Bình Hạ cười như không cười liếc mắt nhìn nàng ấy một cái.

Bán Tuyết nhỏ giọng giải thích: “Ta cũng chỉ nghĩ quận chúa đối với Thôi công tử là thật lòng, nếu Thôi công tử không từ mà biệt, quận chúa sẽ vô cùng khổ sở, cho nên mới nói cho nàng……”

Bán Tuyết càng nói càng nhỏ, cuối cùng gục đầu xuống, lẩm bẩm nói: “Nhưng không phải  Thôi công tử không về nhà sao, sao quận chúa còn buồn bực không vui như vậy?”

“……”

Bình Hạ bất đắc dĩ nói: “Ngươi không nghe Thôi công tử nói muốn đi đâu sao?”

“Sở Châu.” Bán Tuyết đương nhiên nói.

Bình Hạ giải thích: “Sở Châu nguy hiểm, quận chúa đang lo lắng cho Thôi công tử.”

“Nhưng bây giờ không có chiến tranh, có gì nguy hiểm?” Bán Tuyết ngơ ngác nhìn: “Vậy quận chúa còn lo lắng cái gì?”

Bình Hạ: “……”

“Ý của ngươi là Sở Châu có thể xảy ra chuyện?" Bán Tuyết vắt óc suy nghĩ, sau đó càng thêm nghi ngờ: “Vậy người đi hẳn phải là Vương gia chứ. Thôi công tử, vai không thể vác tay không thể khiêng, không có võ công, lại còn không có chức quan, một mình đến Sở Châu thì có ích gì?”

 “……”

Bình Hạ cảm thấy mệt mỏi.

Nàng ấy thật sự không nghĩ ra, đã qua mấy tháng, Bán Tuyết vẫn không thể đoán ra thân phận Thái tử.

Bán Tuyết hiểu được ánh mắt hận sắt không thành thép của nàng ấy, chột dạ mà giãy giụa: “Ta nghĩ lại, nghĩ lại ——” sau đó chắp hai tay lại, chợt hiểu ra:  “Là Vương gia để Thôi công tử đi tìm hiểu tin tức có đúng không?!”

“……” Bình Hạ giật giật khóe môi.

Bán Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy có lý, nghiêm túc phân tích: “Vương gia trấn giữ Ninh Xuyên,  để cho những kẻ có ý đồ xấu buông lỏng cảnh giác. Sau đó để Thôi công tử võ công cao cường đến Sở Châu âm thầm hỏi thăm tin tức, sau đó chờ cơ hội hành động! Hay!” Bán Tuyết còn đang cảm thán, lại tha thiết hỏi: “Có phải như vậy hay không?”

Rõ ràng đoán được trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, lại còn nói rất có lý lẽ, thậm chí toàn thân đều lộ ra đắc ý khi đoán được mọi chuyện.

Như vậy cũng không tính lừa nàng ấy. Thái Tử tới Sở Châu, khẳng định cũng đã thảo luận trước với Vương gia.

Bình Hạ trầm mặc một lát, không nỡ làm tổn thương lòng tự tin nàng ấy, mơ hồ nói: "Gần như vậy."

Bán Tuyết lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là như vậy", không thèm để ý nói: "Nếu đã như vậy, quận chúa càng không cần lo lắng. Thôi công tử là hậu bối của tri kỷ vương gia, nếu không rõ, sao có thể để mặc hắn đi mạo hiểm?”

Bình Hạ ngạc nhiên nhìn qua.

Tuy phán đoán của Bán Tuyết sai hoàn toàn, nhưng những lời này lại đánh đúng chỗ.

Dù sao cũng là Thái Tử, nếu Sở Châu thật sự nguy hiểm như vậy, sao Vương gia có thể khoanh tay đứng nhìn? Lùi một bước, cho dù Sở Châu gặp nguy hiểm, nhưng thân phận Thái tử như vậy nhất định có rất nhiều đi th

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play