Lâm Sơ Ngôn nói rất nhỏ, Lạc Chi Hành đi khó khăn lắm mới nghe thấy.

Nhận ra Lâm Sơ Ngôn nói cái gì, trong lòng vô cớ sinh ra lửa giận.

Hắn tìm mọi cách dây dưa với nàng cũng thôi đi, bây giờ lại dám kéo cả a huynh vào trong!

Nhưng Lâm Sơ Ngôn lại làm như không nhìn ra nàng đang tức giận, không biết kiêng dè nói: “Nhưng ngươi thích hắn thì như thế nào? A Hành, ngươi biết không, hắn không thể vì ngươi mà làm chuyện cả thiên hạ phản đối độc sủng một người, hắn không phải phu quân của ngươi, nhưng ta có thể….”

Hắn càng nói càng vớ vẩn, Lạc Chi Hành cuối cùng cũng không nhịn được thấp giọng cắt ngang hắn: “Ngươi nói linh tinh cái gì, đó là a huynh của ta.”

 “Các ngươi cũng không phải huynh muội huyết mạch tương liên.” Lâm Sơ Ngôn xoay người, bình tĩnh nhìn nàng: “Ngươi có dám nó, ngươi không có chút tình ý nào với hắn hay không?”

Hắn cố chấp muốn có được đáp án, ánh mắt cũng trở nên điên cuồng.

 “Ta và ngươi không có gì để nói.” Lạc Chi Hành nghĩ, nàng đúng là váng đầu, mới ở đây lãng phí thời gian với một kẻ điên.

 “Ngươi không dám nói.” Lâm Sơ Ngôn bướng bỉnh đáp lại nàng: “Ngươi không nhìn thấy sao? Ngươi vừa nhìn thấy hắn, trong mắt sẽ không còn nhìn thấy người khác.”

Lạc Chi Hành lạnh mặt đi vòng qua hắn.

“Lâm Sơ Ngôn!” Lâm Tuế Nghi tiến lên ngăn hắn lại, thấp giọng trách mắng: “Đệ càng ngày càng không biết lễ nghĩa!”

Lâm Sơ Ngôn cũng không giãy giụa, trơ mắt nhìn Lạc Chi Hành đi đến bên cạnh Thái tử.

Thái Tử âm thầm chặn người sau lưng, lạnh lùng liếc qua Lâm Sơ Ngô, trong mắt không chút độ ấm.

Lâm Sơ Ngôn nắm chặt nắm tay như bị kích động, hốc mắt tràn đầy tơ máu: “Lạc Chi Hành, bây giờ đến chính bản thân ngươi ngươi cũng không muốn lừa, vậy sao có thể lừa được người khác? Ngươi không thể gạt được ta ——”

 “Chát” một tiếng.

Lâm Tuế Nghi dùng sức tát hắn một cái, Lâm Sơ Ngôn che mặt quay đầu đi, cuối cùng cũng ngừng nói.

 “Còn không mau đưa công tử các ngươi đi.” Lâm Tuế Nghi lạnh nhạt lên tiếng.

Mọi chuyện đã đi đến nước này, mấy người hầu cung không dám đứng ngoài, thở cũng không dám thở mà đưa Lâm Sơ Ngôn lên xe ngựa.

Lạc Chi Hành cũng bị chọc cho vô cùng tức giận.

Thái Tử trơ mắt nhìn nàng bước càng lúc càng nhanh, hai má tức giận đỏ bừng, thậm chí còn quên cùng hắn nói chuyện.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lạc Chi Hành tức giận đến mức này.

Mới vừa rồi hắn nhìn thấy Lâm Sơ Ngôn xuất hiện từ xa, lập tức vội vàng chạy tới. Đến gần mới phát hiện Lâm Tuế Nghi cũng có mặt ở đây, nghĩ Lạc Chi Hành muốn tự mình xử lý loại chuyện phiền toái này. Hắn cũng thuận theo ý của nàng, không tiếp tục đi về phía trước, chỉ đứng cách đó không xa quan sát, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn có thể kịp thời tiến lên.

Phố phường ồn ào, hắn không cố ý dùng nội lực lắng nghe cho nên

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play