Màn đêm buông xuống, Lạc Chi Hành tắm gội xong, mặc áo ngủ nhạt màu, mái tóc ướt sũng xõa trên vai.
Bán Tuyết thu dọn chăn ga gối đệm trong phòng ngay ngắn, Bình Hạ cầm khăn mềm lau tóc cho nàng.
Trên bàn ánh nến tỏa ra khẽ nhảy nhót, Lạc Chi Hành chậm rãi lật sổ sách.
Một lúc lâu sau, nàng hỏi: “Thôi công tử còn chưa về phủ?”
“Không có.” Bình Hạ nhẹ giọng nói: “Nô tỳ đã dặn người gác cổng, nếu Thôi công tử về phủ sẽ nhanh chóng đến đây bẩm báo.”
“Nói bọn họ không cần nhìn chằm chằm nữa, bây giờ không trở lại có lẽ tối nay sẽ không về.” Lạc Chi Hành rũ mắt.
“Hắn không trở lại có thể đi đâu——” còn chưa nói xong, lập tức im lặng.
Đường đường là Thái Tử đương triều, sao có thể thiếu chỗ đặt chân.
Bình Hạ cười thầm chính mình đầu óc choáng váng, không nhịn được nhìn về phía gương đồng.
Bởi vì muốn xem sổ sách, Lạc Chi Hành hơi cúi đầu, cần cổ thon dài tinh tế lộ ra, mặt gương phản chiếu khuôn mặt của nàng, theo ánh nên như ẩn như hiện. Bóng tối ánh sáng giao hoa càng thêm thu hút.
Sắc mặt nàng vẫn như thường, dường như đang xem sổ sách vô cùng tập trung, nhưng trong lòng Bình Hạ lại không nhịn được thở dài.
Dù nàng ấy không có ở phòng ăn, nhưng qua một ngày cũng có thể biết rõ được mọi chuyện.
Quận chúa chưa có ý muốn thành hôn, nhưng lần này Vương gia lại rất quyết tâm, mặc cho quận chúa khuyên ngăn hồi lâu vẫn không hề dao động, khăng khăng muốn tìm phu quân cho quận chúa. Thậm chí còn liên quan đến Thái tử….
Hôm qua công chúa chỉ lo thuyết phục Vương gia, hôm nay lại muốn bắt đầu với Thái tử, nhưng từ sáng sớm đã không nhìn thấy Thái tử, thậm chí buổi tối có lẽ cũng không về...
Khăn mềm vốn khô ráo bị thấm ướt, Bình Hạ thay một cái mới, tiếp tục lau tóc cho nàng.
Nàng ấy suy nghĩ một chút, thấp giọng thuyết phục: “Vương gia đã hạ quyết tâm, cho dù quận chúa có thuyết phục được Thôi công tử, Vương gia cũng sẽ không dễ dàng dừng lại.”
“Ta biết.” Lạc Chi Hành nghĩ đến đây, lại đau đầu: “Ta cập kê đã hơn một năm, vốn đã đến tuổi thành hôn, nhưng lại chậm trễ không nói gì. Ngoài miệng cha không nói gì, nhưng trong lòng cũng sốt ruột. Chỉ không nỡ để ta xuất giá, cho nên từ chối nhiều người cầu hôn như vậy. Bây giờ nghĩ tới có thể kén rể, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Nếu lúc đầu là vì muốn ta thoát khỏi Lâm tiểu công tử, thì bây giờ chính là thật sự đặt việc này trong lòng.”
Lạc Chi Hành có thể hiểu được ý tốt của Triệu Minh Chương, nhưng vì nhắc nhở của hắn lại thật sự khiến nàng có thêm không ít chuyện phiền não.
Bình Hạ nhìn vẻ mặt u sầu của nàng, dừng một chút, chần chờ nói: “Nếu không…quận chúa đồng ý với Vương gia đi. Dù sao…”
“Dù sao đến tuổi cũng phải thành hôn có đúng không?” Lạc Chi Hành cụp mắt nói tiếp lời của nàng ấy.
Bình Hạ mím môi dưới, cẩn thận không phát ra tiếng.
Lạc Chi Hành im lặng một hồi không nói, không khỏi nắm chặt quyển sách, thấp giọng nói: “Ta như vậy….”
Như đang tự giễu.
Bình Hạ đau lòng: “Quận chúa đừng tự coi nhẹ mình. Cho dù…… Quận chúa tiên tư ngọc mạo*, lại hiểu chuyện dịu dàng, sao lại không thể kết được lương duyên?”
(Tiên tư ngọc mạo: Dung mạo như tiên, khí chất như ngọc)
“Tiên tư ngọc mạo……” Lạc Chi Hành lẩm bẩm
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.