Lạc Chi Hành chìm nổi trong cơn ác mộng tái diễn, không thể thoát ra.
Nàng không biết mình đã lang thang ở nơi đó bao lâu.
Khung cảnh tối đen lạnh lẽo đột nhiên thay đổi, biến thành ngọn núi xanh mát.
Nơi này hoa cỏ sum suê, cây cối tươi tốt, tiếng nước thanh thót dễ nghe, thỉnh thoảng có đàn bướm bay lượn qua hoa cỏ đang nở rộ.
Nàng tò mò quan sát xung quanh. Vô thức đến gần bờ suối, bóng nước trong veo phản chiếu khuôn mặt nghi ngờ của nàng. Nàng cúi xuống, trên đỉnh đầu đột nhiên có thứ gì đó rơi vào trong nước.
—— là vòng hoa.
Nàng vội vàng nhặt vòng hoa lên, mơ hồ nghĩ: Sao nàng lại có thứ này?
Vòng hoa rơi vào nước suối mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Nàng rùng mình theo bản năng, chậm rãi tìm lại trí nhớ.
Đúng vậy, vòng hoa này là Thái tử khen thưởng nàng học tốt.
Nhưng——
Thái tử ở đâu?
Lạc Chi Hành đột ngột ngồi bật dậy, nhìn thấy Thái tử đang ngồi giữa bụi hoa bện vòng hoa cho nàng.
Nàng mỉm cười, đang muốn tiến lên.
Cảnh tượng trước mặt đột nhiên thay đổi, vô số hắc y nhân lao ra, cầm kiếm trong tay lao về phía Thái tử.
Nàng cực kỳ hoảng sợ, hô lớn hắn cẩn thận. Nhưng Thái tử không hề phát hiện ra, vẫn chăm chú đan vòng hoa.
Nhìn thấy hắc y nhân càng tiến lại gần, nàng bất chấp bản thân tay không tấc sắt, liều mạng chạy tới muốn dẫn hắn trốn đi.
Nhưng nàng chạy càng nhanh, Thái tử lại cách nàng càng xa.
Khoảng cách mấy chục bước chân ban đầu lại như xa vời vợi không thể vượt qua.
Dường như nàng vĩnh viễn không có cách nào ngăn cản bi kịch xảy ra.
Khi còn nhỏ chỉ có thể yếu ớt nhìn mẹ chạy vào ngõ cụt.
Trưởng thành, vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn đao kiếm giáng lên người Thái tử.
Lạc Chi Hành hoảng hốt kêu lên một tiếng "Điện hạ", hai chân mềm nhũn, rơi xuống vực sâu không đáy.
Cảm giác không trọng lực mạnh mẽ ập đến.
Nhịp tim không còn đập theo trật tự, chợt mở to mắt.
Ý thức trống rỗng.
Hoàn cảnh quen thuộc hiện rõ, Lạc Chi Hành mới chậm rãi lấy lại tỉnh táo.
Hoá ra chỉ là một cơn ác mộng.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi thở ra một hơi, theo bản năng giơ tay lên, muốn lau mồ hôi lạnh trên trán.
Liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy tay áo bỏ màu đỏ tía, là y phục nam.
Nàng chậm chạp suy nghĩ, không phải Bình Hạ và Bán Tuyết, vậy là ai chăm sóc nàng?
“Tỉnh rồi?”
Như sợ quấy nhiễu đến nàng, giọng nói có phần trong trẻo lúc trước cố tình hạ thấp.
Lạc Chi Hành cứng đờ nghiêng đầu, lẩm bẩm nói: “Điện hạ……”
Thái tử dịu dàng đáp lại, cẩn thận lau mồ hôi cho nàng, sau đó thu tay về, mu bàn tay đặt lên trán nàng, tập trung cảm nhận.
Đại phu nói chỉ cần bớt sốt sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng, tiếp theo chỉ cần cẩn thận chữa trị là được.
Bây giờ cuối cùng cũng hạ sốt.
Thái tử thở phào nhẹ nhõm, thu tay về, thấy Lạc Chi Hành đang chăm chú nhìn mình.
Lạc Chi Hành hôn mê hai ngày, khuôn mặt phờ phạc. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi môi hồng nhạt mất đi huyết sắc, khuôn mặt vốn chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay cũng gầy đi một vòng.
Nàng nhìn chăm chú tới đây, hai mắt trống rỗng, nhìn qua càng thêm đáng thương.
Trong lòng Thái tử đột nhiên sinh ra cảm giác khác thường.
Hắn khẽ cau mày, đè nén nỗi lòng không rõ ràng, cười trêu chọc: “Vừa rồi không phải còn gọi ta sao, sao bây giờ lại không nói?”
Lạ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.