Lạc Chi Hành thân là quận chúa phủ Nam Cảnh Vương, cảm giác tồn tại ở Nam Cảnh đương nhiên không thể coi thường. Năm ngoái nàng đến tuổi cập kê, nàng và Nam Cảnh Vương thích yên tĩnh nên không tổ chức tiệc lớn, nhưng những người để ý chuyện này vẫn không ít.

Chính cái gọi là “Một nhà có nữ trăm nhà cầu”, sau khi cập kê, gần như toàn bộ công tử thế gia đến tuổi đều đến cửa cầu hôn, suýt chút nữa phá vỡ ngạch cửa vương phủ. Đoạn thời gian đó Nam Cảnh Vương bị chọc cho sứt đầu mẻ trán, cực kỳ phiền não.

Nếu Lâm Sơ Ngôn là người đi đầu vậy khiến Nam Cảnh Vương không thích cũng là chuyện bình thường.

Lạc Chi Hành vô tình hỏi đến những chuyện này. Nam Cảnh Vương đuổi hết mấy tên tiểu tử mơ ước nữ nhi bảo bối nhà mình còn không kịp, sao có thể chủ động đề cập đến. Cho nên mọi chuyện đều không truyền đến tai Lạc Chi Hành.

Lần này quản gia nhắc lại chuyện cũ, chỉ đơn thuận lo lắng cho nàng hoàn toàn không biết gì mà chịu tội trong yến hội.

Suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, Lạc Chi Hành cười nói với quản gia: “Ta hiểu rồi, đa tạ Phúc thúc nhắc nhở.”

Mục đích của quản gia đã đạt được, nhẹ nhàng thở ra, khom người nói: “Quận chúa nói quá lời.”

Nói xong dẫn theo Bán Tuyết đi lấy thiệp mời Quần Phương Yến.

Đông Lăng do dự một lát, cũng lặng lẽ lui xuống.

Bên trong chính sảnh nhất thời chỉ còn lại Lạc Chi Hành và thái tử.

Thái tử cau mày, hình như đang suy nghĩ.

Lạc Chi Hành không lên tiếng quấy rầy, uống nửa ly trà, Thái tử vẫn chưa hoàn hồn. Lo lắng làm gián đoạn suy nghĩ của hắn, Lạc Chi Hành cân nhắc một chút quyết định im lặng rời đi.

Nàng vừa động, Thái Tử cũng ý thức được, đột nhiên nói: “Quần Phương Yến không thể đi.”

“Hả?” Lạc Chi Hành hơi kinh ngạc: “Vì sao?”

“Lâm Sơ Ngôn có rắp tâm bất lương.” Nét mặt Thái Tử cực kỳ nghiêm túc.

Lạc Chi Hành nhìn vẻ mặt hắn như gặp phải kẻ địch, dường như ý thức được cái gì: “Vừa rồi điện hạ đang suy nghĩ chuyện này sao?”

Thái Tử không lên tiếng.

Lạc Chi Hành coi như hắn đồng ý, cười nói: “Lúc ở quán trà ta đã nhìn ra.”

Lúc đó Lâm Sơ Ngôn không đề cập đến Quần Phương Yến gần ngay trước mắt, lại nói đến chuyện tiệc cưới sau này, rõ ràng là cố ý để Lạc Chi Hành có cơ hội từ chối, sau đó ép nàng nhận lời đến Quần Phương Yến.

Chút âm mưu này Lạc Chi Hành có thể nhìn ra rõ ràng.

Trong lòng Lâm Tuế Nghi đương nhiên cũng biết rõ cho nên mới răn dạy hắn thất lễ.

Lúc đó Thái tử không quá để ý, bây giờ nghe nàng nhắc lại mới cảm thấy có chuyện không ổn.

Hắn  nhìn Lạc Chi Hành, nhíu mày nói: “Ngươi biết hắn có âm mưu, tại sao còn đồng ý?”

“Lâm cô nương đã nhất định muốn mời, ta cũng không thể không cho nàng mặt mũi.”

Thái Tử cười nhạo một tiếng: “Lúc tỷ đệ Lâm gia mặc kệ ý nguyện, cưỡng ép mời ngươi, cũng không nhìn thấy bọn họ quan tâm đến mặt mũi của mình.”

 “Tuy nói như vậy, nhưng tình hình lúc đó chắc chắn phải có người chấp nhận nhượng bộ.” Lạc Chi Hành có thiện chí giải thích. Dường như đoán trước được Thái tử sẽ không bỏ qua, nàng dừng một chút, hỏi: “Vậy điện hạ thì sao?”

Thái Tử khó hiểu: “Cái gì?”

“Không phải điện hạ muốn tới Quần Phương Yến sao?” Lạc Chi Hành bình tĩnh nói.

Thái Tử ngước mắt ngạc nhiên.

Lạc Chi Hành đón nhận ánh mắt dò xét của Thái tử, chủ động giải thích: “Khi Lâm cô nương nhắc đến có thể mang ngài cùng tới, điện hạ cũng không từ chối.”

Lâm thứ sử và cha nàng đều là quan viên trong triều, có lẽ nàng sẽ để ý đến tình đồng liêu của cha nhường nhịn tỷ đệ Lâm gia một chút.

Nhưng Thái tử sẽ không.

Nếu Thái tử không muốn tới Quần Phương Yến, lúc Lâm Tuế Nghi nhắc đến hắn đã trực tiếp từ chối, sao có thể im lặng không nói một lời?

Rõ ràng là chính hắn cũng muốn đi.

Thái Tử ngầm hiểu, mỉm cười hỏi nàng: “Chẳng lẽ không t

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play