Thái Tử khó hiểu nhìn nàng: “……Chỉ có như vậy?”
Lạc Chi Hành lơ đãng gật đầu “ừ” dường như không có tâm trạng đối phó hắn .
Thái Tử không nói nên lời, một lúc lâu không nói nên lời.
Hắn lặng lẽ nhìn Lạc Chi Hành, chuyển ánh mắt nhìn qua những món trang sức xa hoa lộng lẫy bên cạnh.
Nhìn qua nhìn lại một hồi, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Lạc Chi Hành nhìn mãi vẫn không quyết định được, khẽ cắn môi dưới, chuẩn bị chọn bộ diêu hoa hải đường, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài cầm lấy cây trâm ngọc, đuôi trâm khắc hình đám mây vô cùng tinh xảo. Trâm ngọc toàn thân nhẵn bóng, thoạt nhìn không có gì nổi bật, nhưng nhìn kỹ lại có thể khiến người ta say mê, không thể rời mắt.
Lạc Chi Hành hơi giật mình, theo bản năng ngẩng đầu: “Đây là……”
Thái Tử nâng cằm bắt gặp ánh mắt hoang mang của nàng, đưa trâm cho nàng, thản nhiên nói: “Trâm cài.”
Lạc Chi Hành chớp mắt, sững sờ.
Người hầu bên cạnh đã nhanh tay lẹ mắt nhận lấy, tươi cười khen ngợi: “Ánh mắt của công tử đúng là rất tốt, cây trâm này được mài từ ngọc dương chi tốt nhất mà ra. Thân và đuôi trâm là một khối hoàn chỉnh, không hề ghép nối, sư phụ trong tiệm phải tốn hơn ba tháng mới có thể tỉ mỉ làm ra. Ngọc đẹp tặng mỹ nhân, trâm ngọc đúng là rất thích hợp với cô nương.”
Cảm nhận được giọng điệu đầy ẩn ý của người hầu, Lạc Chi Hành mới tỉnh táo lại, ngượng ngùng giải thích: "Ngươi hiểu lầm rồi, đây là a huynh của ta.”
Người hầu nghe tới đây vội thu lại ánh mắt trêu chọc, liên tục xin lỗi.
Lạc Chi Hành xua tay, ý bảo không cần.
Người hầu lúc
đầu còn nói cười ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).