Trong phòng im lặng không tiếng động, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Thái tử nhàn nhã uống trà, nét mặt vẫn đoan trang chính trực, rõ ràng không hề cảm thấy mình thiên vị trắng trợn như vậy có gì không ổn.
Thậm chí còn để lộ ra một chút kiêu ngạo.
Vẻ mặt Đông Lăng đúng là một lời khó nói hết:
Chuyện này sao có thể là quan tâm đơn giản như vậy.
Nói thiên vị cũng không quá.
Hắn đi theo bên cạnh điện hạ nhiều năm như vậy, đã quen với việc điện hạ đối với người khác không chút khách khí, nhưng có bao giờ thấy hắn dung túng người khác như vậy chưa?
Lòng tràn đầy vui vẻ tới gặp người quen cũ, cuối cùng người ta lại hoàn toàn quên mất.
Điện hạ không giận, ngược lại còn cảm thấy dung mạo của mình không đủ đẹp, cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này.
Lần này ra ngoài vốn muốn làm chính sự lại bị tiểu quận chúa cản lại.
Điện hạ cũng không khó chịu, ngược lại luôn ân cần quan tâm khắp nơi, thậm chí quan tâm cũng phải lấy danh nghĩa bản thân làm bộ, để người ta không mang gánh nặng.
Ý tốt như vậy, có ai nhìn thấy mà không khen một câu " cảm động trời đất" cơ chứ?
Ngay cả Thánh Thượng cửu ngũ chí tôn cũng chưa bao giờ được Điện hạ đối xử ân cần như vậy.
Một người bạn cũ bèo nước gặp nhau từ khi còn nhỏ lại có thể chiếm được vị trí như vậy trong lòng điện hạ, ngay cả cha ruột điện hạ cũng phải e dè…
Khoan đã——
Cha ruột?
Đông Lăng đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói có hơi gấp gáp: “Sau khi
điện hạ đến Nam Cảnh có phải còn chưa ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).