Lão
phu nhân tự tin nói: "Nếu như cháu thất lạc hơn mười năm, ta cũng sẽ thiên
vị cháu hơn."
Nụ
cười trên mặt Hoắc Hành Kiều cứng đờ, thật lâu sau mới dần khôi phục lại:
"Bà nội, cháu chỉ nói đùa thôi."
Lão
phu nhân nghiêm mặt nói: "Sau này không cho phép đùa giỡn như vậy."
Diệp
Mẫn Nhàn cười: "Nếu mẹ đã tặng, thì con thay Nguyễn Nguyễn nhận lấy, một
lát để tài xế lái xe đến chở về, Nguyễn Nguyễn, cảm ơn bà đi."
Tống
Nguyễn ngoan ngoãn nói: "Cám ơn bà nội."
Người
Hoắc gia nhìn tình cảnh này, trong lòng có những cảm xúc khác nhau.
"Mẹ,
Tống Nguyễn vừa mới trở về, con biết trong lòng mẹ cảm thấy áy náy, nhưng đừng
tức giận với tiểu bối, Kiều Kiều chỉ là đùa giỡn mà thôi." Một người phụ nữ
trung niên đứng dậy kéo Hoắc Hành Kiều.(Ứng dụng TY T)
Lão
phu nhân liếc bà ta một cái: "Lời nói đùa ít nhiều là thật, tôi cũng không
phải lớn tuổi mà hồ đồ, cô đừng giở trò quỷ với tôi."
"Còn
cháu, Tống Nguyễn sau này chính là người của Hoắc gia, anh chị em trong nhà nên
yêu thương lẫn nhau, nếu để cho tôi biết ai giở trò giở quỷ, đừng trách tôi đuổi
ra khỏi Hoắc gia."
Khi
lão phu nhân nói điều này, sắc mặt của đám người kia đều thay đổi.
Diệp
Mẫn Nhàn kéo lão phu nhân: "Mẹ, mẹ đang nói nhảm cái gì vậy? Đều l� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).